Thứ mà An An gọi là danh sách, thật ra là mấy số điện thoại di động.
An An hận không thể để Phương Trì Hạ lập gia đình ngay ngày mai, nên rất tích cực.
Nhiệt tình tăng vọt An An đề cử một đống người, nhưng cuối cùng lại phát hiện “Gia cảnh những người này đều thấp hơn Phương gia.”
Phương Trì Hạ im lặng không nói một câu, trực tiếp cho An An một cái liếc mắt.
An An là Tôn Ngộ Không phái tới trêu chọc cô sao?
Phương Trì Hạ là học sinh nghèo, nhưng bối cảnh Phương gia tại thành phố C không tệ, những gia đình khác không thể sánh bằng.
“Thế lực áp đảo Phương gia, áp đảo Phương gia...” An An vô cùng lo lắng, ở trong phòng đi lòng vòng liên tục, thanh âm thỉnh thoảng vang lên bên tai Phương Trì Hạ.
“ An An, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, bây giờ mình phải đi làm thêm thay người bạn.” Phương Trì Hạ chịu không nổi, lấy túi xách, mở cửa phòng đi ra ngoài.
“Đi đường cẩn thận một chút, đề phòng lưu manh a!” An An đứng ở phía sau, hét lớn cười híp mắt nhắc nhở.
Phương Trì Hạ vấp phải chân mình xuýt ngã, nghiêng đầu liếc An An một cái.
An An không thể không nhắc đến việc này sao?
An An cười híp mắt vẫy tay tạm biệt Phương Trì Hạ.
“Mình đi đây, gặp lại sau.” Phương Trì Hạ vẫy tay, quay người rời đi.
Hôm nay Phương Trì Hạ thay một người bạn làm nhân viên phục vụ ở club, bạn Phương Trì Hạ có việc không đi làm được nên nhờ Phương Trì Hạ đi làm thay.
Phương Trì Hạ cũng không thích chỗ này, club đủ loại người, có nhiều thứ không thích hợp với con gái.
Nhưng người bạn trả cho cô gấp đôi tiền lương, Phương Trì Hạ không có cốt khí đã đồng ý.
Tiền a, có ai không thích?
Nhất là với Phương Trì Hạ, học phí lẫn sinh hoạt phí chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phương Trì Hạ làm thay bạn ở club Hoàng Cung, giống như tên, đây là club được xưng là nơi giải trí xa hoa nhất thành phố C, đến đây đều là những người nổi tiếng và có uy tín của thành phố C.
Phương Trì Hạ đến nơi thay đồng phục, vừa chuẩn bị bưng rượu ra ngoài, đã bị quản lý gọi lại.
“Trì Hạ, khoan đi, đem cái này đến phòng khách quý số 3.” Quản lý nhét một cái hộp màu tím vào tay Phương Trì Hạ, dặn dò vài câu, rồi đi.
Chữ trên hộp đập vào mắt, Phương Trì Hạ không thấy gì ngoài chữ Durex.
Chữ phóng to, còn in lấp lánh.
Phương Trì Hạ bị mấy chữ như sét đánh làm cho ngoài khét trong sống, cầm cái hộp trong lòng bàn tay Phương Trì Hạ nóng lên.
Sao không ai nói cho Phương Trì Hạ biết nhân viên phục vụ còn phải đưa những thứ này?
Phương Trì Hạ thật sự không muốn làm chuyện này, nhưng xuất phát từ việc rèn luyện công việc hàng ngày, vẫn đem đồ đưa đi.
Nhưng mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cách đó không xa đi tới một người vừa vặn đụng mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Vinh ngoài ý muốn gặp Phương Trì Hạ ở nơi như thế này.
Phương Trì Hạ âm thầm kêu khổ, quay người chạy về hướng ngược lại.
Phương Vinh mặt không biểu tình nhìn Phương Trì Hạ bỏ chạy, lạnh lùng bước theo.
“ Nhường một chút! Nhường một chút!” Đẩy người phía trước ra, Phương Trì Hạ chạy trốn rất nhanh.
Đang chuẩn bị chạy về hướng khác, thì va phải người khác.
Ngẩng đầu lên, thấy rõ người kia, Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nhào về phía trước.