Ý thức được vấn đề này, mặt Phương Trì Hạ nóng lên, tay tức khắc liền cứng lại.
Lạc Dịch Bắc khóe mắt lóe lên một tia sáng rất nhỏ, bất động thanh sắc nhìn cô một cái, nói, “Tiếp tục.”
“Không sai biệt lắm có thể.” Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, muốn mở vòi sen ra xả nước, nhanh chóng giúp anh xối hết xà phòng trên người xong rồi bỏ chạy, nhưng tay chưa kịp rút ra, Lạc Dịch Bắc đã thuận thế kéo cổ tay cô, lập tức thân thể của cô ngã về phía trước, bị anh thuận thế ôm vào trong lồng ngực.
Ánh mắt lấy tốc độ cực kỳ thong thả lướt trên mặt cô, nhìn trên da thịt trắng nõn của cô nhiễm một tầng đỏ ửng, môi anh liền cúi xuống đặt vào môi cô.
“Đừng như vậy!” Phương Trì Hạ cả kinh, phản xạ có điều kiện muốn đẩy anh ra, tay anh lại thuận thế giữ chặt eo cô, sau đó cả người cô lập tức bị anh bế lên.
Anh rất cao, chênh lệch giữa hai người khá lớn, hành động này của anh dễ như trở bàn tay.
Thân thể Phương Trì Hạ cứ như vậy không chịu khống chế mà treo giữa không trung, mất đi chỗ dựa làm sắc mặt cô khẽ biến, tay chân phản xạ có điều kiện tính quấn lên người anh.
Lạc Dịch Bắc tựa hồ bị hành động này của cô lấy lòng, ánh mắt chậm rãi chuyển xuống khuôn mặt cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, mày đẹp nhướng nhướng, “Thích cách như vậy?”
Lời này của anh mang theo nồng đậm chế nhạo, tà khí toát ra từ tận trong xương, tựa như hoa ở địa ngục, yêu dã mà dụ hoặc con người rơi vào tội ác.
“Không phải!” Phương Trì Hạ bỗng phát hiện mình vừa mới làm cái gì, xấu hổ cực kỳ, giãy giụa không được, cô cũng lười tiếp tục lăn lộn với anh đến cùng, vì vậy liền để anh ôm như vậy, chỉ là không được tự nhiên nói, “Anh nhanh lên.”
Sau khi hai người kết hôn, nhiều khi Lạc Dịch Bắc muốn làm cũng không có thời gian thực hiện được.
Đối với việc cô đột nhiên thuận theo cũng không ngoài ý muốn, anh ép người cô dựa vào vách kính, ánh mắt nhìn chăm chú đôi mắt cô, khuôn mặt tuấn tú cuối đi, nhưng mà, còn chưa kịp hành động gì, bỗng nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại.
Âm thanh đột ngột, liên tiếp từng tiếng lại từng tiếng, tựa hồ không có ý dừng lại.Hai người đồng thời giật mình, vẻ mặt Lạc Dịch Bắc không vui, Phương Trì Hạ lại mừng thầm.
“Điện thoại anh vang kìa, gọi vào lúc này, không chừng là việc gấp.” Cô chỉ chỉ ngoài cửa, nhắc nhở.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn cô cái, buông người cô ra, tùy ý xả nước dội đi xà bông trên người, sau đó mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Sau khi anh vừa đi, Phương Trì Hạ liền khóa trái cửa, thoải mái một mình một người ở bên trong tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc đi ra, Lạc Dịch Bắc đang đứng trên ban công nghe điện thoại.
Cô không biết anh đang nói chuyện với ai, cũng nghe không rõ âm thanh của người ở đầu dây bên kia.
Hơn nữa từ trước tới nay Lạc Dịch Bắc nói chuyện đều rất ngắn gọn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ “Ừ” “Được”, vân vân..., cô không đoán ra được anh đang nói gì với đối phương.
Lạc Dịch Bắc tiếp cuộc điện thoại này rất lâu, cho tới khi Phương Trì Hạ ngủ trước mới kết thúc.
Lúc sau anh cũng không tiếp tục làm khó dễ cô, mà cứ như vậy nằm xuống bên cạnh cô.
Ngày mai là chủ nhật, lúc Phương Trì Hạ thức dậy đã khuya.
Sau khi xuống lầu, cô ngoài ý muốn phát hiện Lạc Dịch Bắc không ở biệt thự.
Càng làm cho cô ngoài ý muốn hơn chính là, liên tục mấy ngày sau, anh cũng không về.
Anh tựa như biến mất trong không khí, chưa hề nói một tiếng với cô, cũng không cho cô biết mình đi đâu, cứ như vậy đã rời đi……