Đêm qua cô không phải say rượu, cô chỉ là bị người khác bỏ thuốc, chuyện xảy ra giữa hai người, cô căn bản không nhớ nổi.
Câu nói này của anh, làm cho những cảnh nồng nhiệt của tối hôm qua, toàn bộ hiện ra như một thước phim trong đầu cô.
Giữa đêm tối cô và anh day dưa với nhau, cô không chịu thua mà cắn anh mấy cái, sau cùng cô lại chủ động bám vào anh, mồ hôi nóng hổi rơi xuống của anh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người cô, giống như từng đốm lửa nhỏ vậy, thiêu đốt đến da thịt của của cô cũng nóng ran theo...
Những cảm giác ấy vô cùng rõ ràng, dường như vừa mới xảy ra vậy, cho dù bây giờ cô nhớ lại, trên mặt củng không nhịn được có chút nóng bừng.
Phương Trì Hạ bị một câu của anh làm cho cứng họng được một lúc, bối rối bào chữa cho bản thân, “Đó là tôi bị người ta bỏ thuốc!”
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, quay người đi thẳng vào nhà tắm.
Phương Trì Hạ cũng không bỏ đi, không phải là không muốn đi, mà là căn bản không có gan để mà ra khỏi đây.
Anh vừa bước vào, cô lập tức đi theo.
Lạc Dịch Bắc quay lưng về phía cô cởi đồ, chuẩn bị tắm nước lạnh.
Khoé mắt liếc nhìn cô đi vào theo anh, khẽ nhướng mày. “Sao thế? Muốn cùng tắm à?”
Ai muốn tắm cùng anh?
“Anh tắm trước đi, tôi đi ra ngay.” Vừa quay người, giúp anh kéo cửa nhà tắm, Phương Trì Hạ đứng trước cửa, nghe thấy bên trong tiếng vòi sen chầm chậm vang lên, đắn đo xem lát nữa phải viện cớ gì để anh ta đưa mình đi ra.
Nhưng mà, nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng không nghĩ ra lí do nào hợp lí cả.
Cô và Lạc Dịch Bắc vốn không quen biết, cô đi theo anh như thế, anh ta sẽ không tưởng là cô có ý đồ gì khác với anh chứ?
Phương Trì Hạ biết việc bản thân làm rất không hợp lí, nhưng mà, nghĩ đến tên vô lại Phương Vinh, vẫn là nhẫn nại ở lại bên ngoài nhà tắm tiếp tục đợi Lạc Dịch Bắc đi ra, lúc chờ đợi luôn tiện thay quần áo vậy.
Lạc Dịch Bắc ở bên trong khoảng mươi phút, lúc đi ra lần nữa, nhìn thấy cô vẫn còn ở đây, dường như có chút bất ngờ.“Có cần ăn sáng không? Tôi gọi giúp anh!” Phương Trì Hạ cố tình làm như không biết gì đi đến trước điện thoại, gọi đến quầy lễ tân.
Lạc Dịch Bắc nhìn mãi bóng lưng cô nhưng vẫn tỏ ra không có gì, khẽ nhướng mày.
Cô ta đang đối tốt với anh sao?
Phương Trì Hạ đúng là đang đối tốt với anh, mục đích cũng rất đơn giản, chỉ cần anh và cô cùng nhau xuống lầu là được.
Nào ngờ Lạc Dịch Bắc lại không biết cảm kích.
“Không cần!” Lạnh lùng bỏ lại cho cô ba chữ, đi vài bước đến đầu giường, nhặt quần áo trên sàn trước mặt cô, cũng không quan tâm cô đang ở đây, cởi bỏ áo choàng tắm, trực tiếp thay quần áo.
Sau khi thay xong đồ lại nhìn về hướng của cô, nhìn cô vẫn cứ ở lại trong phòng, chân mày khẽ nhướng, “Có việc gì à?”
Phương Trì Hạ lặng lẽ nhìn anh, đắn đo xem nên mở lời thế nào với anh ta.
Lạc Dịch Bắc nhìn dáng vẻ vừa nói lại thôi của cô, khoé miệng nhếch lên giễu cợt, cười nhạo mà nói, “Hay là tối qua vẫn chưa hài lòng? Cần trải nghiệm thêm lần nữa?”
Lời của anh rõ ràng là đang chế giễu, ngày càng không biết xấu hổ.
Phương Trì Hạ sợ anh lát nữa lại nói ra hết những câu lưu manh hơn, dè dặt nhìn ra ngoài một chút.
Phản ứng nhỏ nhặt nhưng Lạc Dịch Bắc hiểu ra ngay, nhưng lại không vạch trần.
Cô gái này xem ra không ngốc, còn biết lợi dùng anh!
Bước ra như chưa từng có chuyện gì, Lạc Dịch Bắc đi đến cửa thang máy.