Kỳ thật tiếng Ý của Lạc Dịch Bắc rất lưu loát, vì vậy, anh nói chính là tiếng Ý tiêu chuẩn.
Mà vị phu nhân kia trả lời anh là tiếng địa phương, hơn nữa còn rất nhanh và rất nhiều làm cho Lạc Dịch Bắc ngơ người ra
Tiếng địa phương của Ý rất nhiều, hơn nữa lại chênh lệch nhau rất lớn, dù cho tiếng Ý tiêu chuẩn thì hiểu rất rõ, nhưng Phương Ngôn nghe cũng không hiểu.
Bên kia, Lạc Dịch Bắc nghe cũng không hiểu gì cả.
Thật ra đây là lần đầu anh cùng vị phu nhân này gặp mặt, lần này anh tới thay Sa Chức Tinh thăm vị phu nhân này, anh cũng không biết sẽ xuất hiện tình huống này.
Lạc Dịch Bắc ở đó sững sờ vài giây, kỳ thật căn bản không biết đối phương nói gì, thế nhưng trên mặt lại không lộ ra ngoài.
Đang nghĩ ngợi giải quyết vấn đề này như thế nào thì bên cạnh một âm thanh nói tiếng địa phương Ý rất lưu loát bỗng nhiên vang lên: “Rất vinh hạnh có thể đi tới đây thăm thấy phu nhân, cảm tạ phu nhân tự mình tiếp đãi, cũng cảm tạ phu nhân tiệc tối nay, chúng ta sẽ chơi thật vui vẻ”.
m thanh rất réo rắt, giống như dòng nước lưu luyến, lời nói bỗng dưng chậm lại, mỗi chữ rõ ràng khác thường.
Phương Trì Hạ lên tiếng.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt nhìn cô giống như không thể tin được.
Ánh mắt Phương Trì Hạ ánh mắt nhìn vị phu nhân kia, cái cằm xinh đẹp nhẹ nhàng nâng lên, khóe môi uốn lên một nụ nhẹ nhàng cười, vẻ mặt thong dong.
Rất rõ ràng người kia hiểu ý tứ cô muốn nói, vị kia phu nhân thậm chí còn ôm cô, lại còn không biết nói mấy câu gì với cô.Phương Trì Hạ chỉ mỉm cười trả lời, thái độ lễ phép nhưng lại rất khiêm tốn.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng không ngờ rằng cô nói tiếng địa phương Ý, ung dung nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, trong mắt của anh hiện lên một vòng thưởng thức khó phát hiện.
Anh đưa cho cô một chiếc hộp châu báu rất tinh xảo đang ở trong tay, âm thanh anh nhàn nhạt: “Nói cho bà ta biết đây là quà gặp mặt của mẹ tôi tự mình thiết kế”.
Phương Trì Hạ nghiêng đầu nhận hộp châu báu trong tay anh, lễ phép đưa cho vị lão phu nhân kia, sau đó thong dong nói tiếng địa phương nói với lão phu nhân: “Phu nhân, đây là thiết kế của Lạc phu nhân đưa cho ngài với tư cách là quà gặp mặt hi vong ngài sẽ thích”.
Vị Lão Phu Nhân kia nghe thấy tên Sa Chức Tinh như có chút mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, cầm lấy chiếc hộp mở ra trước mặt hai người.
Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền, một sợi dây vô cùng quý giá, trên sợi dây chuyền dùng rất nhiều viên ngọc Phỉ Thúy lớn nhỏ tạo thành hình một bông hoa, sợi dây chuyền thì do kim cương trắng và bạch kim chế tạo mà thành, vừa nhìn thấy liền biết giá trị của nó không nhỏ.
Vị phu nhân kia như rất thích, đưa sợi dây chuyền cho cô, để cho cô giúp mình đeo lên.
Phương Trì Hạ cẩn thận từng li từng tí hất tóc bà ấy qua một bên, tỉ mỉ giúp bà ấy mang, vừa nói tiếp lời Phương Ngôn khi nãy nói chuyện với bà ấy: “Chúng ta ở phương Đông, ngọc Phỉ Thúy tượng trưng cho sự vĩnh hằng, trong này còn có một chuyện xưa được lưu truyền rộng rãi, chuyện xưa là về thời đại xa xôi của một vị Quốc vương cùng Vương hậu phương Đông...”
m thanh của cô cũng rất ngọt ngào, vừa nói chuyện, như là tiếng nước chảy róc rách, chỉ nghe thôi, làm cho người ta cảm thấy rất thư thái, còn có một loại cảm giác tế thủy trường lưu (*sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu).
Rõ ràng lão phu nhân rất thích cô, nghe cô nói chuyện, đôi mắt đều cong lên.
Lạc Dịch Bắc ở bên cạnh an tĩnh nghe, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bên mặt Phương Trì Hạ, hơi có chút thất thần.