Tối hôm qua Lạc Dịch Bắc mới bị Phương Trì Hạ đùa nghịch, nhìn thấy bây giờ cô như vậy, rất tự nhiên cho rằng cô lại đang đùa nghịch giở một chút thủ đoạn.
Anh luôn không để ý đến cô, chỉ là bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô.
Hình như Phương Trì Hạ không dễ chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay luôn che ở bụng, hơn nữa, mồ hôi trên trán thấm ra vài giọt.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô như vậy, chậm rãi cảm giác thấy không đúng.
Tay tìm tòi ở trên mặt cô, lại sờ lên tâm và cánh tay cùa cô, cảm giác nhiệt độ toàn thân cô trở nên băng lãnh, lạnh lùng trong mắt nị đánh vỡ, mà chuyển thành lo lắng: “Không có sao chứ?“.
Anh chưa thấy qua cô ở loại tình huống này, hơn nữa rõ ràng lúc trước khá tốt.
“Anh ôm tôi đến phòng tắm!“. Cánh tay Phương Trì Hạ đặt trên cổ anh đáp, thân thể dựa vào trong lồng ngực anh.
“Được“. Lần này Lạc Dịch Bắc không lãnh đạm, tuy căn bản không biết cô muốn gì, vẫn ôm ngang cô lên đến hướng phòng tắm.
“Anh đi ra ngoài trước!“. Phương Trì Hạ giống như có chút xấu hổ, sau khi để anh phụ giúp cô đi vào liền đuổi anh đi ra ngoài.
Căn bản là Lạc Dịch Bắc không biết phát sinh chuyện gì, tùy ý phụ giúp cô, biểu hiện trên mặt có chút đờ đẫn.
Cửa bị Phương Trì Hạ trở tay khóa lại.
Ohông biết cô ở bên trong làm mấy thứ gì đó, sau khi đi vào một hồi lâu cũng không có ra ngoài.
“Ra đây, tôi đưa em đi bệnh viện!“. Lạc Dịch Bắc đập cử ba cái, không đưa đến bất cứ tác dụng gì, ánh mắt quét qua trong phòng, muốn tìm công cụ gì có thể mở cửa ra, ánh mắt thoáng nhìn chỗ đỏ tươi trên giường đơn thì sửng sốt.
Lạc Dịch Bắc kinh ngạc nhìn chằm chằm ấn ký bắt mắt trên giường đơn trắng noãn một hồi lâu, khóe mắt rút một chút, sau đó rốt cuộc không có âm thanh.
Phương Trì Hạ ở trong phòng tắm ngốc gần chừng mười phút đồng hồ mới đi ra, trên người đổi bộ áo tắm sạch sẽ.
Sắc mặt cô đã đỡ hơn một ít so với vừa rồi, nhưng vẫn có chút trắng xám.
Liếc nhìn Lạc Dịch Bắc một cái, ánh mắt theo tầm mắt anh nhìn trên giường đơn, sắc mặt cô có chút không được tự nhiên, nhưng lại không biểu lộ ở trước mặt anh.
Cho dù anh biết chuyện, kỳ thật lần này cô nên vui mừng vì đã giúp cô hóa giải nguy cơ một lần.
Nhưng mà, cách nghĩ vừa mới sản sinh như vậy, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên ung dung nói một câu: “Cần mấy ngày?“.
Phương Trì Hạ vừa bắt đầu không lý giải anh hỏi cái gì, sững sờ một hồi lâu, phản ứng kịp, vốn khuôn mặt nhỏ trắng xám trong chớp mắt xấu hổ đỏ ửng: “Bốn năm ngày”.
“Lần tính sổ này, chúng ta bốn năm ngày sau lại tính!” Lạc Dịch Bắc lành lạnh ném câu tiếp theo, quay người đi xuống lầu dưới.
Phương Trì Hạ dưới tình huống bình thường khi tới chuyện này bụng sẽ không đau nhức, lần này không biết như thế nào, đột nhiên cứ bị đau hoài.
Ở trên lầu lại một lúc, thời điểm xuống lầu, Lạc Dịch Bắc đã gọi người hầu tới.
Thậm chí bữa sáng cũng chuẩn bị tốt.
Phương Trì Hạ còn nhận được một đồ vật đặc biệt, một cái ấm Bảo Bảo nấu nước ấm.
Phương Trì Hạ tiếp nhận cái ấm Bảo Bảo người hầu đưa qua thì sững sờ một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt cứng ngắc chuyển hướng sang Lạc Dịch Bắc.
Thời điểm sinh lý đau nhức dùng ấm Bảo lăn thoa bụng sẽ giảm bớt không ít đau đớn.
Không phải cái này anh cũng biết chứ?
Phương Trì Hạ thật bất ngờ, ánh mắt nhìn anh khiếp sợ như là cái cằm cũng sắp đánh mất.
Khí tức hormone của anh nồng đậm như vậy, vậy mà hiểu những cái này!
Lạc Dịch Bắc không cần nhìn cũng biết cô suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt liếc cô một cái, anh đơn giản châm chọc: “Em nghĩ nhiều!“.
Anh chỉ là nói với người hầu rằng trên lầu có bệnh nhân ở thời kì đạc thù thôi mà.