Phương Trì Hạ vẫn luôn không coi trọng buổi hẹn hò tối nay, vốn dĩ cũng không định tới.
Cô không nghĩ tới Lạc Dịch Bắc lại nghiêm túc như vậy.
Cảm giác giống như hai người đến đây không phải vì đơn thuần dùng cơm, mà là đi hẹn hò.
Lạc Dịch Bắc từ trong phòng đi ra, đứng trên bậc thang cao cao nhìn xuống cô đang đứng dưới cầu tàu, đuôi lông mày nhướng lên.
Hôm nay Phương Trì Hạ mặc một bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp, ánh đèn mông lung chiếu rọi, bộ lễ phục màu lam nổi bật trên nền trời xanh biển xanh phía sau lưng cô, đẹp đến mức như nàng tiên cá nổi lên mặt biển xanh.
Lạc Dịch Bắc rất vừa lòng vì cô đã đặc biệt lựa chọn lễ phục, khóe môi mỏng hơi mím lại.
“Vì sao lại muốn đến nơi này?” Phương Trì Hạ từng bước một đi lên bậc cầu thang, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh đánh giá nơi này.
Thật ra cô chưa tới này bao giờ vậy nên rất hiếu kì với nơi xa xỉ bậc nhất trong truyền thuyết của thành phố C.
“Vì anh thích.” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng trả lại cô mấy chữ, đi phía trước dẫn đường cho cô vào Dạ Sắc.
Dạ Sắc được thiết kế như một căn biệt thự nho nhỏ, toàn bộ kiến trúc được xây dựng ở trên biển, chỗ dùng cơm ở trên lầu hai, là một ban công ngoài trời rất rộng lớn, lọt vào trong tầm mắt là biển rộng, cảm giác này giống như đang dùng cơm ở trên du thuyền vậy.
Rất có phong cách, rất mới mẻ, còn là một nơi rất xa xỉ, nghe nói người tới nơi này đều là những người quyền quý.
Lúc Phương Trì Hạ đi theo Lạc Dịch Bắc ra ban công, cả một ban công rộng lớn như vậy chỉ bày một chiếc bàn được phủ khăn trắng tinh, bên cạnh còn có vài người phục vụ đang đứng.
Sau khi Lạc Dịch Bắc ngồi xuống bàn, hai người phục vụ đứng bên cạnh liền nhanh chóng mang thực đơn đến.
Lúc này đã hơn 10 giờ, Phương Trì Hạ đã cho anh leo cây suốt ba giờ đồng hồ.
Lúc nghe giọng của Lạc Dịch Bắc trong điện thoại rõ ràng có sự tức giận.
Sau khi Phương Trì Hạ ngồi xuống vẫn luôn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh, ánh mắt nhìn anh cũng rất cảnh giác, đề phòng cơn tức của anh bùng nổ bất kì lúc nào.
Nhưng sau khi Lạc Dịch Bắc ngồi xuống chỉ lo chọn món, khi nói chuyện với người phục vụ cũng rất lạnh nhạt, nhưng từ đầu tới đuôi đều không nghe ra sự tức giận nào.
Cảm giác kia không khác với khi anh nói chuyện bình thường là bao nhiêu.
Anh như vậy làm Phương Trì Hạ có chút kinh ngạc.
Vậy mà không hề tức giận.
Cái này làm cho cô có chút ngoài ý muốn nhưng lại không áy náy.
Tối hôm qua cô đã chờ anh mấy tiếng đồng hồ!
Sau khi Lạc Dịch Bắc chọn món xong liền để thực đơn qua một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía cô: “Lúc nãy ở nhà làm cái gì vậy?”
“Bận chuẩn bị cho cuộc thi.” Phương Trì Hạ rất tùy tiện lấy một cái cớ để biện minh.
Thật ra tối nay cô chưa làm được việc gì quan trọng cả, không nghĩ tới lại kéo dài đến tận bây giờ nhưng cô rất thông minh không nói thẳng ra như vậy.
“Phải không?” Lạc Dịch Bắc nhướng mày nhìn cô, đối với lời cô nói có chút không tin.
“Thật đói, khi nào mới đưa món chính lên vậy?” Phương Trì Hạ dường như không có việc gì chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cô cầm lấy dao nĩa không chút hình tượng nếm thử mấy món ở trên bàn.
Thật ra Lạc Dịch Bắc cũng đại khái đoán được nhưng lại không nói rõ ra.
Chưa tới mười phút người phục vụ đã mang món chính lên, lúc này Phương Trì Hạ đã rất đói bụng, lúc đồ ăn được đưa lên cũng chỉ lo ăn phần của mình.
Một bữa tối, hai người không hề chiến tranh lạnh, không khí cũng được tính là hài hòa.
Chỉ là, chưa được vài phút đã bị tiếng chuông điện thoại phá hủy.
Người gọi tới là Tô Nhiêm, đô đô đô đô tiếng chuông vang lên giữa hai người, nháy mắt phá vỡ bầu không khí tốt đẹp.