Em đi không lâu sau mới biết.” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt giải thích một câu, khóe mắt dư quang lần thứ hai rơi vào trên áo sơ mi của mình, ra hiệu cô tiếp tục.
Phương Trì Hạ nhẹ nhàng cúi thấp đầu, giúp anh cài lại hai viên cúc áo, nhìn chăm chú áo sơ mi trên người anh một chút, đôi mày thanh tú nhíu nhíu.
Anh biết rõ người sẽ cô đối mặt là Tô Thụy, nên cũng phải đoán được lần này cô đi không thành công mới đúng.
Bây giờ anh chuẩn bị ra ngoài, không phải chính là vì việc này chứ?
Ý thức được vấn đề này, đầu Phương Trì Hạ không ngờ lần thứ hai ngẩng lên, “Anh chuẩn bị đi bây giờ?”
“Ừm.” Lạc Dịch Bắc hững hờ đáp lại cô một tiếng.
Một chữ rất lơ đãng, động tác trên tay Phương Trì Hạ liền lập tức cứng lại, vẻ mặt còn đọng lại vài giây.
Đi thì đi, tại sao còn phải đặc biệt thay quần áo?
Thay quần áo thì thôi, tại sao còn phải mặc màu trắng phong tao chói mắt như thế?
Lạc Dịch Bắc thuộc loại người không thể tùy tiện mặc đồ trắng, mỗi lần mặc vào, cảm giác giống như trên đỉnh đầu đột nhiên được mấy ngàn ánh đèn pha soi sáng, tôn lên ngũ quan vốn đẹp đẽ kia, đặc biệt là đôi mắt câu hồn người.
Hơn nữa, sau khi anh mặc màu trắng vào, cái bản thân khí lạnh tự nhiên mà có kia lạnh cũng sẽ bị suy yếu đi, rất dễ khiến người ta quên mất thuộc tính ác ma của anh.
Phương Trì Hạ xưa nay luôn có sự miễn nhiễm đối với khuôn mặt của một người, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của anh, ngực vẫn sẽ không nhịn được đập thình thịch.
Phương Trì Hạ nhìn anh chăm chú một lúc lâu, môi đỏ mấp máy, sau đó, chậm rãi bay ra một câu, “Đây là ngay cả nam sắc dụ hoặc cũng chuẩn bị dùng tới?”
Giọng cô rất nhỏ, như thể lầm bầm lầu bầu.
Lạc Dịch Bắc tai thính, nhạy cảm nghe được cô nói, đuôi lông mày đẹp đẽ giật giật, “Em nói cái gì?”
Phương Trì Hạ cũng không sợ anh, buông cúc áo đang giúp anh cài ra, mặt bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt không sợ nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại từng chữ một, “Em nói, việc anh đang làm gọi là đi bán nhan sắc! Vì lợi ích thương mại, thậm chí ngay cả nam sắc của mình cũng sử dụng!”
Cô nói tới mức thẳng thắn rõ ràng, còn lên án đến mức rất sắc bén.
Lúc đầu Lạc Dịch Bắc dường như không phản ứng lại cô đột nhiên nói như vậy, sửng sốt vài giây, sau khi hiểu rõ, dĩ nhiên cũng không tự biện hộ, thậm chí còn tiếp cô một câu, “Phương tiểu thư, em kích động như thế làm gì? Có ý kiến gì sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng thành công ngăn chặn Phương Trì Hạ.
Phản ứng của Phương Trì Hạ quả thật có chút kích động, quả thật cô cũng có một tí tẹo ý kiến như thế.
Cô đi gặp người nữ khác thì thôi, tại sao phải mặc trên người quần áo cô đưa cho anh để đi?
Thật chà đạp quần áo của cô!
Lạc Dịch Bắc không chút biến sắc quan sát vẻ mặt cô, một mặt dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.
đầu ngón tay thon dài cầm lấy áo của mình trên bàn trà, anh tay đưa kéo cô đi.
“Làm cái gì?” Phương Trì Hạ cụp mắt nhìn chăm chú cánh tay đang nắm lấy tay mình, không rõ mục đích của anh.
“Bán nhan sắc!” Lạc Dịch Bắc trích dẫn lời vừa rồi của cô trêu tức một câu, kéo cô đi, mang theo cô hững hờ đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ đối với lời của anh yên lặng không nói gì.
“Em cũng phải đi?” Bị động đi theo phía sau anh, cô lại hỏi.
“Dẫn vợ theo không phải vừa vặn thuận tiện bắt quả tang sao?” Lạc Dịch Bắc lười nhác đáp lại cô một tiếng, lần này, đầu cũng không quay lại.
Phương Trì Hạ bị lời kia của anh làm nghẹn một hồi, không nói thêm nữa.
Lời này của anh rõ ràng là đang nói đùa, chắc chắn là như vậy, vừa rồi chắc chắn là cô nghĩ nhiều quá thôi.
Ý thức được vấn đề này, vẻ mặt Phương Trì Hạ,