Mơ mơ hồ hồ, anh vốn dĩ đã rất buồn ngủ rồi, nhưng vẫn còn nói chuyện với Phương Trì Hạ.
Cách của Tiểu Tả không giống với Lạc Dịch Bắc mặc dù rất chua ngoa nhưng nói rất nhiều.
“Cô đã quen với anh ấy rồi khi anh ấy đã để cô bên cạnh thì sẽ nói hết mọi suy nghĩ với cô.”
Lạc gia có rất nhiều người, mỗi người đều có một tính cách rất đặc trưng, thích gì hay không thích gì, anh ấy sẽ noi hết cho cô, thậm chí không cần cô phải hỏi.
Cậu nói như vậy rồi thì Phương Trì Hạ cũng chỉ nghe thôi.
Trong lòng cô nghĩ hiểu nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu, chí ít, lần sau gặp lại cũng không giống như lần trước.
Sau khi Lạc Dịch Bắc tới luôn chỉ ngồi nói chuyện với Thi Cận Dương, bình thường công việc của 2 người đều ở chỗ Dung Hi, Thậm chí tôi đến rồi nhưng vẫn nói được rất nhiều.
Đêm nay có rất nhiều công tử và tiểu thư nhà danh giá đến.
Từ sau khi anh ta đến, có không ít các cô gái chỉ để ý đến anh, mà không đi sang chỗ khác.
Có mấy lần, có mấy người định tiếp xúc với anh, nhưng đều bị anh đẩy ra.
Cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, có người không chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng có một cô gái gan to tiền lại về phía anh.
Tiểu thư của một nhà danh giá, Lục Viên.
Khi sắp bước tới, thì đúng lúc đó cũng có 1 người phục vụ bước qua cô.
Lục Viên nhìn chằm chằm vào người đó.
“Giúp tôi đưa ly rượu này cho cậu chủ Lạc, nói là tôi mời.” Cô chỉ hất hất đầu, rồi đưa ly rượu cho người phục vụ, đồng thời đưa cậu ít tiền.
Người phục vụ thực ra cũng quen với việc như vậy rồi, làm sao mà không biết được cô vừa cho thuốc vào ly rượu, cầm ly rượu lên làm mấy động tác đó, thì không cần đoán cũng biết là ly rượu này không an toàn.
Có điều người ở đây đều là rất giàu có, phục vụ tốt nhất là làm theo cô nói.
Mang ly rượu đến với Lạc Dịch Bắc, đưa cho anh, thái độ của cậu rất kính cẩn:“ cậu chủ Lạc, ly rượu này là của Lục Tiểu thư mời cậu.”
Thực ra Lạc gia và Lục gia cũng đã rất quen nhau rồi.
Lục Viên mời rượu như vậy, thực ra cũng không có gì kì lạ, vì chuyện hợp tác làm ăn lâu dài của hai nhà, thì mời rượu cũng là hợp tình hợp lí.
Thế nhưng, Lạc Dichh Bắc chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu, không lập tức nhận luôn.
Lục Viên đứng gần đó, anh chưa kịp nhận, thì cô đã bước lại gần, cười:“ cậu chủ Lạc, một ly rượu cũng sợ mất mặt sao.”
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô ta, rồi nói:“ thể diện của tôi, không liên quan đến cô.”