Tên đó nhìn sợi dây chuyền trên cổ của cô một, giơ một ngón tay lên trước mặt cô.
“10 triệu?” Phương Trì Hạ sững sờ, Lo lắng một chút.
“100 triệu!” Tên đó sửa lại cách diễn đạt của cô.
Sắc mặt Phương Trì Hạ trắng bệch run sợ, trong đầu nổ ầm một tiếng.
100 triệu?
Thật đủ ác!
“Hoặc là cô gọi điện thoại cho người nhà, hoặc là chúng tôi gọi điện thông báo cho ông chủ trước, hai chọn một.” Chân của tên đàn ông đổi sang tư thế bắt chéo, còn ra vẻ cầm một điện thoại khác của mình chơi đùa một chút.
Phương Trì Hạ không thay đổi sắc mặt nhìn anh, lòng trầm đến tận đáy.
100 triệu không phải là một con số nhỏ, cô đi đâu để có nhiều như thế?
Điều khiến cô tuyệt vọng hơn là, cô có thể gọi điện cho ai?
Phương gia ư?
Phương gia căn bản không xem cô là người nhà của họ, Phương Trì Hạ cảm thấy cũng không ai sẽ lo cô.
Ngoài nơi đó ra, cô còn có thể tìm ai?
Phương Trì Hạ căn bản không có người thân gì cả, đừng nói đến có tiền để trả phí bắt cóc kếch xù kia.
Người mà cô quen biết, quan hệ tốt nhất là Đồng Nhan.
Nhưng mà, Đồng Nhan chỉ là một cô gái, cũng là một học sinh như cô, dù có tiền cũng là của cha mẹ, Phương Trì Hạ không muốn làm phiền cha mẹ người ta.
Phương Trì Hạ trầm mặc rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại, người mà trong đầu có thể nghĩ đến, chỉ có Lạc Dịch Bắc.
Nhưng mà, đối với việc anh có giúp mình không, trong lòng cô vẫn hoàn toàn không biết.
Đừng nói đến quan hệ của hai người, anh nhất định sẽ không vì cô mà trả nhiều tiền đến thế, vả lại, bây giờ anh cũng không ở trong nước.
Trong lòng Phương Trì Hạ thấp thỏm không yên, trầm mặc rất lâu cũng không mở lời.
Tên đó rõ ràng không có bao nhiêu nhẫn nại, lấy điện thoại đặt cạnh tai cô, đẩy đẩy cô.
Phương Trì Hạ bất lực, chỉ có thể bảo anh bấm giúp một dãy số.
Bất luận thế nào, cô chỉ có thể thử xem.
Điện thoại nối thông, “tu tu tu” tiếng thông máy, mỗi một tiếng, đều giống như phiến đá gõ vào trong lòng của Phương Trì Hạ.
Cách một lúc lâu, khi Phương Trì Hạ sắp bỏ cuộc, điện thoại lại nối máy.
Giọng nói của Lạc Dịch Bắc, từ đầu dây bên kia lạnh nhạt truyền đến, “Ai vậy?”
Anh nói chuyện vẫn luôn rất ngắn gọn, ngữ khí lạnh lùng.
“Lạc Dịch Bắc...” Phương Trì Hạ gọi tên của anh, nhưng mà, những lời sau đó sao chẳng thể nói ra được.
100 triệu!
Anh không có lý do gì vì một người vốn không yêu mà trả nhiều đến thế!
Tên có vết sẹo dao đang cầm điện thoại lạnh lùng, nhìn cô nửa ngày cũng chưa nói xong một câu, mất kiên nhẫn mà thúc giục một tiếng, “Nhanh lên!”
Giọng nói rất rõ ràng, xa lạ lại thô lỗ, Lạc Dịch Bắc ở đầu dây bên kia không thay đổi sắc mặt mà nghe, ánh mắt trầm xuống, ngón tay bấm vào nút tắt máy.
Tu tu tu tiếng âm thanh cắt liên lạc truyền rõ ràng tai đến tai của Phương Trì Hạ, cơ thể cô cứng đờ, trong đầu phút chốc toàn là khoảng trống.
Anh cúp máy rồi.
Thậm chí ngay cả thời gian nói chuyện với cô một câu cũng không có...
Niềm hy vọng duy nhất của Phương Trì Hạ tan vỡ, giống như bị người khác tạt một gáo nước lạnh, cả người đều lạnh buốt.
Xem rà, cô chỉ có thể dựa vào bản thân rồi.
Nhưng mà, cô làm sao mới có thể trốn thoát?
Mặt không biến sắc nhìn vài tên đàn ông ở trong ngôi nhà, lòng của Phương Trì Hạ trầm xuống.
“Đối phương cúp máy rồi, vậy hết cách rồi.” Tên cầm đầu đứng dậy, chuyển sang chỗ khác dường như đi gọi điện cho ông chủ.
Nói xong vài câu ngắn gọn, sau đó tên đàn ông đóng sầm cửa, dường như đã ra ngoài để theo dõi.
Phương Trì Hạ bình thản nhìn cửa phòng đóng kín, ánh mắt liếc trong căn phòng, thoáng thấy trên mặt đất rải rác đầu thuốc lá, cong lưng nhặt lên, hướng về chiếc bật lửa cạnh đó nhóm lửa, ánh lửa chầm chậm sáng lên.