“Ai bảo cô quyến rũ Dịch Bắc.” Kỷ Ngải lạnh lúc bước đi mà không thèm nhìn cô.
Tiếng kêu trong hồ thảm thiết vang lên, nhưng rất nhanh trở nên im lặng.
Kỷ Ngải cũng là người giản dị, chỉ định dạy cô một bài học nhỏ, chứ không định làm lớn chuyện.
Quá yên tĩnh, khiến cô ta cảm thấy lo sợ.
Nước trong hồ đã im ắng, thậm chí một tiếng động nhỏ cũng không có.
Phương Trì Hạ đã mất tích luôn rồi...
“Ây..., cô vẫn tốt chứ.” Kỷ ngải liên tục hỏi, cô ta đứng trên hồ nhìn ngang dọc cũng không thấy động tĩnh gì, nên rất lo lắng.
Phía không xa, có hai người đang đi tới, nhìn thấy cô ta như vậy, Kỷ Nam Ưu nghi ngờ hỏi:“ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con...con...cô ta..” Kỷ Ngải ấp úng nói, rồi chỉ xuống hồ.
Muốn giải thích nhưng chưa kịp nói xong thì có một thân hình lao tới, là Lạc Dịch Bắc anh lấy lại tinh thần rồi nhảy luôn xuống hồ.
Tốc độ của anh rất nhanh, thậm chí Kỷ Ngải cũng không kịp làm gì.
“Phương Trì Hạ...” Nhìn xung quanh cũng không hề có hồi âm, trong ánh mắt của Kỷ Ngải thì anh giống như một người hùng lao xuống hồ.
Kỷ Ngải nhìn thấy cảnh này, đỏ hoe mắt.
Anh thật sự quan tâm đến cô gái này sao.
Lạc Dịch Bắc xuống hồ được một lúc rồi nhưng vẫn chưa ngoi lên.
Kỷ Ngải lo lắng đến đỏ cả mũi.
Cũng không biết đợi được mất phút, thì dưới hồ bắt đầu có động tĩnh.
“Ào..” Đầu của Lạc Dịch Bắc dần dần ngoi lên.
Hai tay anh ôm lấy một người, người này mặt mũi đã xám xịt lại.
“Cô ta vẫn ổn chứ?” Kỷ Ngải tiến lại mấy bước nhìn Phương Trì Hạ.
Lạc Dịch Bắc ôm cô lên bờ, nhìn cô mấy giây, cũng không thèm quan tâm Kỷ Nam Ưu đang đứng ở đó, lạnh lùng nói:“ người của tôi, làm gì là việc của tôi, đừng bảo giờ có lần thứ 2”
Kỷ Ngải giật mình sững người lại.
Lạc Dịch Bắc như vậy quả là lạnh lùng...
Lạc Dịch Bắc ôm Phương Trì Hạ lướt qua cô ta đi về hướng đông.
“Lạnh, lạnh quá...” Hai tay cô nắm lấy quần áo của Lạc Dịch Bắc, run rẩy.
Lạc Dịch Bắc ngẩng đẩu lên nhìn ánh mặt trời rồi chau mày lại.
Khi đó, là mùa hạ...
Mắt Phương Trì Hạ không mở ra, mà nằm gọn trong tay anh, giống như một con cá bị thương vậy, trông rất đáng thương.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô như vậy, giống như có gì đó đè lên người vậy.
“Không biết bơi sao?” Anh vừa đi vừa lạnh lùng hỏi.
Phương Trì Hạ cũng không biết có nghe thấy anh ta nói không, chỉ kéo quần áo của anh, trông rất yếu ớt.
“Chẳng phải bình thường rất giỏi sao? Sao nãy lại không cẩn trọng như thế!” Lạc Dịch Bắc nhìn cô ta hỏi.
Người bị thương vẫn không hề phản ứng lại.
Lạc Dịch Bắc cảm thấy như đang tự hỏi tự tự nói vậy, anh liếc nhìn cô đặt cô nằm phía sau rồi lái xe đi.