Lời này anh nói với tốc độ rất chậm, ánh mắt quấn lấy ánh mắt cô, đáy mắt dường như mang theo mấy phần chờ mong.
Phương Trì Hạ ngơ ngác nhìn bộ dáng này của anh, lẳng lặng nhìn vào mắt anh, có chút không hiểu được mục đích anh tới đây hôm nay.
Là đặc biệt vì chuyện này?
Cô im lặng, không trả lời.
Phí Tư Nặc không chút biến sắc nhìn cô, ánh mắt cô ngày càng chìm trong im lặng.
Phương Trì Hạ thật ra chỉ đang phỏng đoán mục đích anh đặc biệt giải thích với cô, thấy sắc mặt anh không bình thường, lập tức lấy lại tinh thần.
Chống tay trên vách tường, dán người ra sau, kéo dài chút khoảng cách giữa cô và anh, cô gật gật đầu, “Tôi tin.”
Mặt của hai người ở rất gần, môi anh cũng sắp dán lên cô, điều này làm cho cô rất không dễ chịu, vẫn cố tránh lui.
Phí Tư Nặc thấy vẻ mặt mặt cô khó chịu, khóe môi như không có chuyện gì xảy ra mà cong cong, tay đè lên đầu cô, vừa định vò vò một chút, ai ngờ ở một đầu hành lang khác, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Hai người đang làm trò gì ở đó?”
Giọng rất lạnh lẽo, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, băng hàn thấu xương, lạnh đến mức tim cũng phát run.
Sống lưng Phương Trì Hạ cứng đờ, tất cả vẻ mặt liền đông lại, tầm mắt bỗng nhiên chuyển qua.
Lạc Dịch Bắc đứng cách hai người hơn mười mét, ánh mắt lạnh lùng đang quét qua tay Phí Tư Nặc, sắc mặt trầm trầm, sau đó lại chuyển hướng mặt Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ còn đang bị Phí Tư Nặc chống đỡ, hai người hiện chính là tư thế dán vào tường, dựa rất gần, mặt cũng sắp dính vào nhau.
Một tay Phí Tư Nặc nắm cô tay, một tay khác vừa vặn đặt trên đầu cô, hình ảnh kia xem ra cực kỳ giống người yêu đùa giỡn nhau.
Phương Trì Hạ rõ ràng không ngờ rằng anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng mình chẳng hề làm gì cả, nhưng nhìn sắc mặt Lạc Dịch Bắc lạnh như thế, trong lòng cô vẫn hồi hộp nhảy một cái, sống lưng không biết sao có hơi tê.
“Lại đây!” Lạc Dịch Bắc mắt lạnh nhìn hai người, môi mỏng không một tia nhiệt độ phun ra hai chữ.
Phương Trì Hạ nhìn nhìn Phí Tư Nặc, lại nhìn nhìn anh, cân nhắc một hồi, vẫn quyết định đẩy Phí Tư Nặc ra đi về phía anh.
Đi tới bên cạnh anh, vừa tới gần, cánh tay dài của Lạc Dịch Bắc duỗi một cái, ôm cô vào trong lồng ngực mình, kéo cô đi về khu Golf.
Anh đi rất nhanh, chân lại vốn dài, dù cho đi tốc độ bình thường, một bước cũng có thể làm Phương Trì Hạ đi vài bước.
Đi một hồi, Phương Trì Hạ hầu như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh.
Bóng lưng anh lạnh buốt, một đường đi về, không khí giữa hai người giống như thấp xuống không ít.
Phương Trì Hạ theo phía sau anh, không chút biến sắc nhìn bóng lưng anh, suy nghĩ lại, bỗng nhiên nói, “Em và Phí Tư Nặc không giống như những gì anh thấy đâu.”
Cô giải thích với anh, từ lúc hai người kết hôn tới nay, xảy ra mâu thuẫn cũng không chỉ một lần.
Sống lưng Lạc Dịch Bắc cứng đờ, bước chân từ từ ngừng lại.
Phương Trì Hạ không chút biến sắc nhìn anh, còn nói, “Em cũng không biết anh lại xuất hiện, hôm nay gặp phải anh ta chỉ do ngẫu nhiên.”
Thật ra cô cũng không muốn giải thích nhiều như vậy, quan điểm của cô là: người tin tưởng mình, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng sẽ vẫn tin tưởng mình, người không tin tưởng mình thì giải thích cái gì cũng vô ích.
Hơn nữa, cô và Lạc Dịch Bắc cũng đã nói sẽ không can thiệp chuyện của nhau, chuyện của anh, anh không cần phải giải thích với cô, ngược lại, chuyện của cô cũng là như vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến hai người còn phải ở chung với nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy, Phương Trì Hạ cảm thấy, có mâu thuẫn vẫn nên nói rõ ràng với nhau tốt hơn.