Lạc Dịch Bắc đứng đó, nhìn chằm chằm về hướng Phương Trì Hạ vừa đi, nhớ lại hành động kì quái của Phương Trì Hạ, ánh mắt trầm xuống.
Trên hành lang, Phương Trì Hạ cầm điện thoại nghe: “Anh Thi, chuyện gì thế?”
“Em biết tiếng ý phải không?” Thi Cận Dương hỏi.
“Em mới học không lâu.” Phương Trì Hạ trả lời thành thật.
“Giao tiếp cơ bản được chứ?”
“Được, không có vấn đề gì.”
“Vậy tốt, hai ngày nữa theo anh đến Italy tham dự một buổi trình diễn thời trang và trang sức.”
“Buổi trình diễn thời trang?” Phương Trì Hạ thật bất ngờ, vừa định hỏi rõ hơn, giọng Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên lạnh lùng vang lên sau lưng, “Em nghe điện thoại của ai?”
Giọng nói đột ngột vang lên làm Phương Trì Hạ giật mình, điện thoại trong tay “Lạch cạch” rơi trên mặt đất.
Phương Trì Hạ quay người ra sau va phải cơ thể Lạc Dịch Bắc.
“A, anh làm gì vậy?” Phương Trì Hạ xoa xoa mũi bị đụng đang đỏ lên, oán trách.
“Rất đau sao?” Lạc Dịch Bắc hững hờ nhìn mũi Phương Trì Hạ, mặt không cảm xúc phun ra một câu, “Qua đây anh giúp em xoa.”
Nói xong, đẩy Phương Trì Hạ dựa vào vách tường không cho Phương Trì Hạ phản ứng kịp, tay chụp lên ngực Phương Trì Hạ.
Động tác rất trực tiếp. Lạc Dịch Bắc vẫn bình thường nhưng Phương Trì Hạ thì xấu hổ hết sức, mặt không được tự nhiên.
Nhìn tay Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ nhắc nhở, “Tôi bị đụng vào mũi.””Vậy sao? Anh nhầm” Lạc Dịch Bắc giả vờ nhầm, tay chuyển về phía khăn tắm.
“Anh đừng như vậy, đừng a, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói!” Phương Trì Hạ sợ hãi mặt biến sắc, lui về sau hai bước, túm chặt khăn tắm, tay chống giữa hai người, bối rối ngăn cản động tác Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc đang còn đắm chìm trong cảm giác trên tay, đột nhiên bị cắt ngang, sắc mặt trầm xuống, khó chịu.
Lạc Dịch Bắc muốn kéo Phương Trì Hạ qua, lại bị Phương Trì Hạ giật mình tránh thoát.
“Anh hãy nghe tôi nói chuyện trước đi.” Phương Trì Hạ cẩn thận từng li từng tí sửa lại khăn tắm.
“Em vừa gọi điện thoại cho ai?” Tự động nhảy qua vấn đề của Phương Trì Hạ ánh mắt nhìn điện thoại rơi trên mặt đất.
Cúi người định nhặt lên lại bị Phương Trì Hạ nhanh hơn nhặt lên.
“Một người bạn.” Phương Trì Hạ cầm điện thoại di động dấu ra phía sau, giống như không có việc gì nói, “Chỉ là bạn mà thôi.”
“Phải không?” Lạc Dịch Bắc xem thường, nhìn Phương Trì Hạ, mắt híp lại.
Anh mắt Lạc Dịch Bắc vốn rất sắc bén, lúc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ, phảng phất giống như đang thẩm vấn.
Phương Trì Hạ chột dạ, nhưng trên mặt vẫn bình thường, “Anh nghe tôi nói chuyện được không.”
“Nói đi.” Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng dựa vào vách tường, nhìn mặt Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ muốn nói chuyện đi Ý, nhưng không thể nói thật mọi chuyện.
Trầm mặc một lát, Phương Trì Hạ lấy cớ, “Hai ngày nữa tôi sẽ đến nhà một người bạn ở vài ngày, buổi tối sẽ không về.”