Lúc Lạc Dịch Bắc đi vào khách sạn đặt phòng, Phương Trì Hạ đang quay lưng về phía anh.
Lạc Dịch Bắc vài bước đi qua, đến bên cửa sổ ngồi xuống, gọi một phần món ăn, ngồi ăn bất động thanh sắc nhìn về phía cô.
Phương Trì Hạ đang cúi người, đồng phục của khách sạn có chút rộng để lộ ra một mảnh trước ngực trắng nõn chói mắt.
Lạc Dịch Bắc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tầm mắt dời qua, bưng ly cocktail uống một ngụm.
Phương Trì Hạ không chú ý đến phía của anh, tiếp tục làm việc trong tay.
Lạc Dịch Bắc cũng không làm phiền cô, dùng hết món ăn, liền gọi cô đến tính tiền.
Phương Trì Hạ rõ ràng còn hận anh, anh gọi ba bốn lần cô mới đi qua.
Hơn nữa cũng không đến chỗ anh mà đến bàn bên cạnh tính tiền trước.
“Tổng cộng 20 đồng frăng thưa tiên sinh!” Lễ phép thu tiền bàn kia, cô cất kĩ tiền mới đến thanh toán bàn anh.
Lạc Dịch Bắc cũng dùng ít đồ như bàn kia, nhưng Phương Trì Hạ quét mắt qua, mặt không đổi sắc nói “ 200 đồng frăng, cảm ơn!”
“Vì sao của anh lại hết 200?” Lạc Dịch Bắc nhướn mày lên, ánh mắt ung dung nhìn cô.
Phương Trì Hạ nghiêm túc nói “Không có ý gì, tiên sinh, nơi này của chúng tôi là nhìn mặt tính tiền, loại người âm u bụng dạ đen tối lại lãnh khốc vô tình như anh, chúng tôi tính gấp mười lần đối với người bình thường.”
Lí do của cô vô cùng vớ vẩn, chính là chỉ muốn đối nghịch với anh.
Nhưng mà Lạc Dịch Bắc lại chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, trên mặt cũng không biểu hiện gì nhiều “Gấp mười lần thì gấp mười á!”
Lấy mấy tờ tiền đưa cho cô, anh quay người đi lên lầu.Phương Trì Hạ ở dưới lầu bận rộn, vì muốn kiếm tiền mua vé máy bay về nước nên cô rất tích cực, mười giờ tối mới trở về phòng.
Lạc Dịch Bắc lúc đặt phòng là đặt phòng bên cạnh cô, nên phòng cô có động tĩnh gì anh cũng biết.
Phương Trì Hạ sau khi mở đèn lên đi ra ban công anh bên này cũng thấy được,
Cô hình như không biết anh ở phòng bên cạnh, trở về tắm rửa, thay đồ, đổi áo quần đi ra ngồi lên ghế dựa ở ban công.
Ngồi trên ghế dựa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cô đến bây giờ cũng không hiểu được nguyên nhân Lạc Dịch Bắc nổi giận.
Nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cô lại chạy vào phòng lấy đồng hò kia ra xem.
Nhìn chằm chằm đồng hồ, còn lấy đèn dọi vào nhìn, thoáng thấy phía trên có mấy chữ Tiếng Pháp, khi hiểu được nghĩa của dòng chữ kia, cô sững sờ vài giây, liền ném đồng hồ ra ngoài vườn.
Đứng lên chuẩn bị đi vào phòng nghỉ ngơi, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên chầm chậm đi ra.
Bước chân Phương Trì Hạ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía anh, rõ ràng có chút ngoài ý muốn “Anh thế nào lại ở đây?”
“Em có thể đặt phòng ở đây, người khác không thể sao” Lạc Dịch Bắc đứng bên ban công phòng mình, lạnh lùng nói chuyện với cô.
Phương Trì Hạ là muốn hỏi anh tại sao lại vừa vặn ở phòng bên cạnh phòng cô, nhưng mà nghĩ lại, chắc canh là anh cố ý như vậy.
Hôm đó vứt cô xuống đường, bây giờ là cái gì?
“Qua đây!” LẠc Dịch Bắc yêu cầu cô.
Phương Trì Hạ lại không để ý đến anh, xoay người đi vào phòng.