Phương Trì Hạ Nàng không nhớ rõ cô sao lại ngủ trên giường, nhưng chuyện này ngoài Lạc Dịch Bắc còn ai có thể làm?
Phương Trì Hạ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc tối hôm qua anh trở Lạc Dịch Bắc về mà không giày vò cô, rửa mặt mở cửa phòng đang chuẩn bị đi ra ngoài, một vật không rõ bỗng nhiên nhanh như chớp xông vào.
Phương Trì Hạ không thấy rõ là cái gì, lảo đảo lui về sau hai bước, muốn tránh ra, nhưng vật xông vào lại nhảy dựng lên đụng vào người cô.
“A!” Phương Trì Hạ theo phản xạ có điều kiện muốn quăng vật đó ra, nhưng lúc nhìn thân thể ục ịch trong lòng thì sửng sốt.
Đây là một con mèo Ba Tư Miêu, lông toàn thân màu tráng mặt và đuôi màu đen, vừa tôn quý vừa cao sang, hai con mắt xanh như ngọc.
Con mèo ngẩng đầu nhìn nhìn ngốc ngốc vô cùng xinh đẹp.
Phương Trì Hạ đến biệt thự ở rất lâu nên biết rất rõ ở đây không có mèo.
Nhìn chằm chằm con mèo, Phương Trì Hạ ngạc nhiên không thể nghĩ ra tại sao trong biệt thự lại có con mèo này.
Con mèo này cơ thể sạch sẽ béo mập như vậy chắc chắn không phải mèo lang thang.
Nghi ngờ nhìn con mèo kia hồi lâu, Phương Trì Hạ một tay ôm nó, “ Tiểu gia hỏa từ đâu đến? Chủ của em đâu? Họ vứt em đi sao? Chị mang em về nhà nuôi được không?”
Bế con mèo xuống tầng, Phương Trì Hạ vừa đi vừa nói chuyện với nó.
Không biết con mèo nghe có hiểu không, nó ghé vào trong ngực Phương Trì Hạ, hai chân trước liên tục cào cào áo Phương Trì Hạ.
“A, không thể cào hư áo mất!” Phương Trì Hạ đẩy chân con mèo ra ôm nó tiếp tục đi xuống.
Lúc đến phòng khách, thì nhìn thấy Lạc Dịch Bắc.
“Sao anh vẫn còn ở nhà!” Phương Trì Hạ Cùng vừa lên tiếng hỏi, vừa muốn ôm con mèo đi ra ngoài, ai ngờ con mèo thấy Lạc Dịch Bắc lại không chịu đi.
“Meow” “Meow” kêu vài tiếng, giống như thấy người thân, từ trong lòng Phương Trì Hạ nhảy xuống, chạy về phía Lạc Dịch Bắc.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn, đôi mày thanh tú nghi ngờ nhíu lại.Thân thiết như vậy...
Con mèo này không phải là Lạc Dịch Bắc mua chứ?
“Con mèo này là anh mua?” Phương Trì Hạ đi qua hỏi.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ, giống như không có việc gì nói “Ừ”, lắc lắc con mèo đang bám trên chân.
Nói là Lạc Dịch Bắc mua, nhưng Lạc Dịch Bắc lại không hề thương tiếc, rung hai lần không làm con mèo rớt xuống, nhấc chân lên đá bay con mèo.
Phương Trì Hạ ở bên cạnh nhìn hành động của Lạc Dịch Bắc, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng không thích thú nuôi, tại sao lại mua nó?
Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ, nhấc tay đem con mèo nhét vào trong lòng Phương Trì Hạ.
“Cho em.” Lạc Dịch Bắc ném ra một câu câu, mặc kệ Phương Trì Hạ ngẩn người, đi về phía phòng ăn.
Phương Trì Hạ ngạc nhiên đứng đó, ôm con mèo trong tay cứng ngắc.
Cho cô?
Lạc Dịch Bắc còn mua thú nuôi cho cô!
Nhưng vì sao ah?
Phương Trì Hạ rất hoang mang, tặng quà cho cô mà mặt Lạc Dịch Bắc lại lạnh lùng như vậy, cũng không thèm giải thích lí do.
Lạc Dịch Bắc ngồi ở phòng ăn, đợi Phương Trì Hạ đi qua, trầm mặt hỏi: “Phương tiểu thư, bữa sáng hôm nay em cũng ăn thay anh?”
Lạc Dịch Bắc châm chọc Phương Trì Hạ, rõ ràng không làm, còn nói đã ăn thay.