Nghĩ như vậy Phương Trì Hạ yên tâm hơn.
Lạc Dịch Bắc gọi rất nhiều món, mỗi món bưng lên đều rất cao cấp.
Phương Trì Hạ nhìn từng món, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
“Thế nào?” Lạc Dịch Bắc nhìn biểu cảm của Phương Trì Hạ đã biết cô đang nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ hỏi.
“Không có gì.” Không muốn để Lạc Dịch Bắc nhìn ra cô đang băn khoăn, Phương Trì Hạ giả vờ như không có việc gì tiếp tục ăn.
Nhưng trong lòng Phương Trì Hạ cực kỳ hoang mang khi nghĩ đến số tiền lát nữa phải thanh toán.
Mời khách là do Phương Trì Hạ nói, dùng bữa xong, lúc đi ra ngoài chuẩn bị thanh toán, muốn lấy thẻ ATM ra, nhưng thấy Lạc Dịch Bắc đứng bên cạnh, đành thôi.
“Bao nhiêu tiền?” Lúc hỏi Phương Trì Hạ mở túi ra nhìn, thấy bên trong chỉ có mấy tờ tiền màu hồng, nội tâm Phương Trì Hạ càng bất an.
Nhân viên thu ngân mỉm cười đúng tiêu chuẩn, đưa phiếu thanh toán cho Phương Trì Hạ, giọng nói ngọt ngào, “Tổng cộng là ba vạn tám nghìn năm trăm bảy mươi tám!”
“Chị nói bao nhiêu?” Phương Trì Hạ bất ngờ nhìn thu ngân, trong đầu “Ong” một tiếng.
“Ba vạn tám nghìn năm trăm bảy mươi tám.” Nhân viên thu ngân ôn nhu nói lại một lần.
“...”
Phương Trì Hạ giật mình, nửa phút vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Hơn ba vạn...
Hơn ba vạn!
Một bữa tối toàn món cao cấp như vậy, sao có thể giống như bữa tối cô thường ăn?
Phương Trì Hạ rất xấu hổ, cô là một học sinh nghèo, lấy đâu ra hơn ba vạn tiền mặt?
Từ đầu đến giờ nhân viên thu ngân vẫn mỉm cười chờ Phương Trì Hạ trả tiền.
Trên người Phương Trì Hạ tổng cộng chỉ có mấy trăm, cô có thẻ nhưng nó là của Lạc Dịch Bắc đưa.
Nhưng lúc nãy Phương Trì Hạ nói là cô mời, bây giờ lại cầm thẻ Lạc Dịch Bắc thanh toán không phải rất xấu hổ sao?
“Sao vậy? ra ngoài quên mang theo tiền?” Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ biết cô không có tiền còn cố ý hỏi.
“...” Phương Trì Hạ xấu hổ đỏ mặt, ngẩng đầu liếc Lạc Dịch Bắc, đau khổ nói, “Trên người tôi không đủ tiền, anh giúp tôi trả trước được không, tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh sau.”
Từ nhỏ đến lớn Phương Trì Hạ chưa bao giờ bối rối như vậy, đây là lần đầu tiên lại còn vì tiền!
Lạc Dịch Bắc liếc Phương Trì Hạ, cũng không làm khó chỉ nói một câu, “Trả góp hay trả một lần?”
Phương Trì Hạ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy một lần?
Không cần suy nghĩ, đáp”Trả góp.”
Lạc Dịch Bắc lại nói một câu, “Thật ra em có thể chọn phương án thứ 3.”
“Ý anh là gì?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình.
Lạc Dịch Bắc nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú kề bên tai Phương Trì Hạ phun ra một câu, “Đêm nay anh muốn em mang bộ đồng phục kia.”
“Bộ đồng phục kia?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình.
“Màu đen!” Lạc Dịch Bắc nhắc nhở một câu, lấy thẻ ra đưa cho nhân viên thu ngân ký tên lên phiếu, cười như không cười đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ cứng ngắc đi sau lưng Lạc Dịch Bắc.
Bộ đồng phục màu đen kia...
Lần trước cũng vì cô mặc bộ đồng phục đó mà bị Lạc Dịch Bắc giày vò nhiều lần.