“Em đi nghỉ ngơi một chút!” Đẩy gậy golf vào trong tay anh, cô xoay người rời đi.
Chạy trốn rất nhanh, động tác có chút chật vật, lúc trở lại khu nghỉ ngơi, khuôn mặt vẫn còn hồng.
“Nóng lắm sao?” Tầm mắt Đồng Nhan nhìn lướt qua mặt cô, biết rõ còn hỏi.
“Không sao.” Phương Trì Hạ làm như không có chuyện gì xảy ra tìm cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ Lạc Dịch Bắc và Kình Mộ Thần.
Sau khi cô rời đi Lạc Dịch Bắc cũng không còn hứng thú, không quá hai phút cũng trở lại đây.
“Không còn sớm nữa, về thôi!” Nói với Đồng Nhan một câu, cũng mặc kệ cô muốn hay không muốn, anh nắm tay Phương Trì Hạ đi ra ngoài câu lạc bộ.
Phương Trì Hạ có chút không biết nói gì với anh, nghiêng đầu vẫy tay với Đồng Nhan, “Bữa khác gặp!”
Đồng Nhan nhìn hai người, vẫy vẫy tay, nhàn nhạt cong khóe môi cười với cô.
Sau khi Phương Trì Hạ theo Lạc Dịch Bắc rời đi.
Đồng Nhan nhìn chằm chằm hướng hai người biến mất một lúc lâu, chợt phát hiện, Lạc Dịch Bắc hình cũng không quá lạnh lùng.
Lúc này cũng gần đến bữa tối, Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc đi ra câu lạc bộ liền tìm một chỗ ở bên ngoài ăn xong mới trở về.
Lúc trở về biệt thự, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Có lẽ là người giúp việc đã đến đây, mở sẵn cho hai người.
Từng đốm sáng vàng lấp lánh như những ngôi sao trên trời, trải rộng toàn bộ hoa viên, từ cửa lớn đi dọc theo đường mòn đá cuội đến nhà chính, mơ mơ hồ hồ tạo thành một con đường.
Phương Trì Hạ bước vào trước, hôm nay tâm trạng cô dường như cũng không tệ lắm, lúc đi vào, bước chân rất nhẹ nhàng, đi tới đi tới, thậm chí cởi giầy, như trẻ con nhón chân đạp lên đá cuội trơn bóng.
Cô dường như không ngại vấn đề hình tượng, cô ở trước mặt anh xưa nay vẫn như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, càng sẽ không quan tâm mình sẽ để lại ấn tượng gì cho anh.
Lạc Dịch Bắc đi sau lưng cô, không chút biến sắc nhìn động tác của cô, lông mày đầu tiên là nhíu nhíu, sau lại từ từ thả lỏng.
Thật ra anh khá là yêu thích vẻ mặt không hề giả vờ của cô ở trước mặt anh, nếu như cô nịnh nọt anh, sẽ lần thứ hai làm anh nghĩ đến cô có ý đồ xấu gả cho anh.
“Anh ẵm em vào!” Vài bước theo sau, Lạc Dịch Bắc bế cô lên, ẵm cô nhanh chân đi vào phòng.
“Em chưa muốn vào, em muốn đi dạo trong hoa viên một chút.” Phương Trì Hạ cũng không giãy dụa với anh, chỉ thật yên lặng phát biểu ý kiến của mình.
“được rồi, anh đi với em.” Lạc Dịch Bắc lúc này rất dễ nói chuyện, bước chân chậm lại, nhưng không có ý định thả cô xuống.
Phương Trì Hạ biết tính tình của anh, cũng lười kháng cự anh, tựa trong lòng anh, đơn giản tùy ý anh.
Lạc Dịch Bắc nói sẽ đi với cô, nhưng kết quả lại xoay người, ẵm cô trực tiếp đi tới phía sau núi.
“Em không muốn ra phía sau núi.” Phương Trì Hạ đầu tiên là ngẩn ra, thấy hướng đi không đúng, cau mày.
“Cứ theo anh là được rồi.” Lạc Dịch Bắc không biến sắc đáp lại cô một câu, ãm cô tiếp tục đi về phía trước.
“Muốn xuống chung không?” Đi tới suối nước nóng, ánh mắt quét qua trên người cô, anh thong thả đề nghị, ánh mắt, yêu dã lại tà khí.
“Không muốn.” Phương Trì Hạ giật mình, biết ở lại chắc chắn sẽ gặp chuyện không tốt, liền như một làn khói chui ra khỏi ngực anh, chạy nhanh hướng vào biệt thự.
Chỉ để lại một câu, “Em đi lấy khăn tắm cho anh!”
Lần này Lạc Dịch Bắc cũng không miễn cưỡng, cởi quần áo trên người ra, tự mình tiến vào trong hồ nước.
Lúc Phương Trì Hạ xuất hiện lần nữa, đoán anh tắm cũng gần xong.