Phương Trì Hạ bận rộn trên lầu thật lâu, dọn dẹp một căn phòng dành cho mình, thậm chí còn bố trí căn phòng lại một lần nữa, lại lấy quần áo mình mang đến treo lên tủ quần áo tro từng cái từng cái.
Đi tới nơi này mấy giờ, thoạt nhìn bộ dáng cô tựa hồ bề bộn rất nhiều việc.
Nhưng mà, bận rộn nửa ngày, có vẻ như đều bận rộn chuyện của cô.
Sắp xếp một gian của căn phòng, cũng chỉ chuẩn bị cho cô dùng.
Tính cách Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ xem như rõ ràng một chút, cô không chờ mong hai người ở chỗ này một tháng còn chia phòng mỗi ngày, căn phòng này là cô chuẩn bị ngẫu nhiên.
Dưới lầu, Lạc Dịch Bắc ngồi ở phòng khách một lát, sau đó đến suối nước nóng sau núi.
Biệt thự này là Lạc Hi Thần chọn, địa chỉ chọn rất nguyên sinh thái, hoàn cảnh cũng rất u tĩnh, làm cho người ta cảm giác như là thế ngoại đào nguyên.
Phía sau núi suối nước nóng là thiên nhiên thuần túy, ở bên trong suối sương mù lượn lờ, tiên cảnh giống như ảo mộng.
Lạc Dịch Bắc đi, hơn một giờ cũng không trở về.
Phương Trì Hạ thu xếp đồ đạc trong căn phòng trên lầu, sau khi sắp xếp xong toàn bộ đi ra sân thượng, thời điểm tầm mắt nhìn xuống, vừa vặn sau khi thấy anh.
“Qua!“. Lạc Dịch Bắc lười nhác ngâm mình ở trong nước, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Phương Trì Hạ không có để ý đến anh, làm bộ giống như không nghe thấy lời anh, ánh mắt nhìn sau núi.
Một ngôi biệt thự vô cùng xinh đẹp, phương tiện phối trí rất đầy đủ không đề cập tới, ngay cả hoàn cảnh trang điểm cũng đều là thiên nhiên thuần túy.
Thời điểm Phương Trì Hạ đứng ở trong phòng, gió phía sau núi thổi vào, ngay cả hương vị không khí, cũng mang theo hương hoa rực rỡ.
Rất vui vẻ thoải mái.
“Xuống đây!“. m thanh Lạc Dịch Bắc truyền đến từ dưới lầu, khẩu khí lạnh hơn lúc trước không ít, ý vị nguy hiểm đậm đặc không ít.Hiện tại căn bản là Phương Trì Hạ không sợ anh, cũng không để ý đến lời của anh, ngửi hương hoa tỏa khắp không khí thật sâu, cô trả lời anh không chút liên quan, “Lạc Dịch Bắc, nơi này rất đẹp”.
Lạc Dịch Bắc rất bất mãn với sự không phối hợp của cô, có điều, nhìn bộ dáng vẻ mặt cô thỏa mãn, vẫn hỏi một câu: “Thích không?“.
“Thích“. Phương Trì Hạ nhẹ gật gật đầu, lẩm bẩm giống như trả lời một câu: “Nếu như, về sau có thể ở nhà của mình lúc trước khi còn ở trong nước cũng có thể thấy phong cảnh tương tự là tốt rồi”.
Lời này cô thật sự nói rất tùy ý, chỉ là tùy tiện phát ra câu cảm thán mà thôi.
Lúc này cô đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới, ở tương lai một ngày nào đó, sơn cảnh tương tự, suối nước nóng tương tự, thậm chí là không khí mang theo hương hoa tương tự, thật sự xuất hiện ở ngôi nhà trong nước...
Lạc Dịch Bắc ngưỡng tựa ở trong suối nước nóng, ánh mắt nhìn cô đứng trên lầu lầu bầu, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn thẳng, sững sờ, nhất thời hiểu lầm ánh mắt anh.
Trước kia thời điểm Lạc Dịch Bắc nhìn cô như vậy, đều là cô không phối hợp anh, bị anh cảnh cáo.
Loại ánh mắt kia mang một ít lương bạc, đạm mạc lạnh lẽo giống như không khí, chính là giống như bây giờ.
“Đợi tí nữa tôi xuống”. Phương Trì Hạ lui về sau hai bước, thân vừa chuyển, trở lại trong phòng cầm cái khăn tắm sẽ xuống ngay.
Cô không coi cái này là khuất phục Lạc Dịch Bắc, chẳng qua là cô cảm thấy, nếu anh quả thật kiên trì muốn cô xuống, cho dù cô không xuống, đợi đến anh ra tay, còn không phải anh sẽ có biện pháp tương tự để cho cô xuống.
Có thể chủ động lựa chọn, hơn nữa kết quả của chủ động và bị động đều cũng như thời điểm, vì sao không chủ động?
Ít nhất, có thể giảm bớt điểm phiền toái cho mình.
Một đường đi ra biệt thự, cô đi thẳng tới phía sau núi.