Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 366: Chương 366: Thích Thì Phải Giành Lấy




Lạc Dịch Bắc chau mày lại, lạnh lùng thu tầm mắt về.

Tiểu Tả đứng gần đó, không đổi sắc mặt nhìn cảnh ở đây, cười đến híp cả mắt, cũng không biết trong đầu óc nhỏ đã nghĩ đến những thứ gì.

Sa Chức Tinh cũng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn cảnh này, dường như đang trầm tư chuyện gì đó.

“Đi thôi!” Lạc Hi Thần không phải người thích xem kịch, kéo tay của bà ta, đưa bà đi về hướng phòng làm việc ở lầu trên.

Trong một khoảnh khắc, người của lạc gia chỉ còn lại một mình tiểu Tả.

Tiểu Tả đến trước bàn làm việc của Phương Trì Hạ, khuỷu tay chống lên trên bàn của cô, ở trước mặt cô lắc lư qua lại trò chuyện với cô, “Chị xem chị, lại không đúng nữa rồi, chị như thế này, còn muốn hy vọng có được anh trai em, e rằng vẫn chưa có được, sớm muộn thì đã bị người khác cướp đi rồi!”

Nó mới 7 tuổi, cũng không biết đi đâu học nhiều suy nghĩ người lớn như thế, lời nói ra, giống hệt ông cụ non vậy.

Phương Trì Hạ đối với nó vô cùng cạn lời, nhưng mà lại không giải thích.

Nó nói là hy vọng thì là hy vọng đi!

“Chị biết người bên trong kia có quan hệ gì với anh trai em không?” Tiểu Tả lại nói.

“Quan hệ gì?” Kỳ thực tâm tư Phương Trì Hạ căn bản không đặt vào lời nói của nó, nhưng vẫn là trả lời nó cho có.

Tiểu Tả di chuyển cái ghế đặt gần cô, nhấc chân lên ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện với cô, “Thanh mai trúc mã, hiểu chứ?”

Phương Trì Hạ ngẩn ra, bàn tay lật giở tài liệu đông cứng lại.

“Thanh mai trúc mã có nghĩa là gì biết không? Thanh mai trúc mã không phải mọi thứ đều đơn giản mà gì gì gì đâu? Nguy hiểm nhất chính là thanh mai, biết không? Sao chị không có chút ý thức cạnh tranh gì hết?” Vẻ mặt tiểu Tả hận cô không biết tranh giành.

“Tranh cái gì mà tranh?” Phương Trì Hạ rất không biết nói như thế nào với nó.

Căn bản đã không phải là đồ của cô có cái gì đáng tranh?

“Chị, chị...” Tiểu Tả bị cô làm giận đến phồng má, khuôn mặt nhỏ bị nén đến đỏ cả lên.

“Em nên xem nhiều sách trẻ con, chuyện của người lớn đừng quản nhiều như thế.” Phương Trì Hạ cúi mắt, cầm tài liệu tiếp tục đọc một mình.

Thái độ của cô chính là đối với cái gì cũng không đau ngứa, để mặc xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không làm dậy được ngọn sóng trong lòng cô.

Tiểu Tả đối với cô hận đến có chút răng ngưa ngứa, mà lại chẳng biết làm sao.

“Đi xem hoạt hình đi! Chị làm việc rồi.” Phương Trì Hạ đẩy đẩy nó.

Tiểu Tả lườm cô một cái, tay nhỏ để thắt lưng bước đi.

Phương Trì Hạ lại tiếp tục làm việc được một lúc, cửa phòng của Lạc Dịch Bắc đột nhiên mở ra.

“Phương tiểu thư, vào đây một chút!” Đứng ở ngoài cửa, anh vẫy tay với cô ở bên ngoài.

Phương Trì Hạ nghĩ đến Tô Nhiễm vẫn còn ở bên trong, có hơi chần chừ.

Nhưng vừa nghĩ đến thân phận trợ lý của bản thân, vẫn là đứng dậy đi vào, “Được.”

Sau khi Lạc Dịch Bắc gọi cô vào trong, một mình lười nhác ngồi trên chiếc ghế quay kiểu Pháp, lại ra lệnh cô pha cà phê, “Hai ly, khẩu vị của tôi, cô biết.”

“Được.” Phương Trì Hạ lúc đi theo anh vào đây thì đã không nghĩ sẽ là chuyện tốt lành, đè nén tính khí lại, rất có tác phong nghề nghiệp mà nghe theo dặn dò của anh giúp anh bắt đầu pha.

Tô Nhiễm đang ngồi trên chiếc xô-pha bên cạnh cô, ưu nhã lại kiêu kì uyển chuyển, cái gì gọi là khuôn mẫu tiểu thư khuê các, ở trên người cô ta là sự giải thích rất tốt.

Cô ta đang không đổi sắc mặt mà nhìn Phương Trì Hạ, con ngươi trong sáng thẻ híp lại, cũng không biết đang nghĩ những gì.

“Cô Tô, ly này là của cô,“ Phương Trì Hạ pha xong hai ly, đưa một trong số đó chuyền cho cô ta.

“Cảm ơn.” Tô Nhiễm nhẹ giọng trả lời, bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm, lại đặt ly cà phê về chỗ cũ, “Ngại quá, tôi không thích thêm đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.