Đầu sỏ gây tội chính là anh, Phương Trì Hạ không hề tức giận chút nào.
Nghiêng đầu, cô cáu kỉnh hét về phía anh; “Cút!”
Cô đổi sắc mặt rất nhanh, lúc trước vẫn còn nũng nịu muốn làm gì thì làm, mới đó mà sự can đảm đã bay lên trời.
Đôi mắt Lạc Dịch Bắc nhíu lại, ánh mắt thâm trầm.
Phương Trì Hạ làm như không thấy ở trên sô pha ngồi một lúc, đại khái là có chút sợ sẽ chọc đến anh lần nữa, nghĩ một hồi liền đứng lên đi ra bên ngoài: “Đêm nay em ngủ phòng bên cạnh.”
“Có thể.” Ngoài ý muốn Lạc Dịch Bắc lại vui vẻ đồng ý.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, có chút nghi ngờ mình nghe lầm.
Lạc Dịch Bắc chỉ nhìn cô, khóe môi lạnh lùng cong lên, cũng không giải thích.
Phương Trì Hạ không xác định được nhìn anh một cái, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Động tác của cô có chút khó khăn, lúc đi ra eo cũng không thẳng nổi, dáng vẻ kia như bị người nào hung hăng chà đạp.
Lúc sắp đi ra ngoài cửa Lạc Dịch Bắc lại đi tới.
Ánh mắt đảo qua đảo lại trên người cô vài lần, sau đó bổ sung nửa câu còn thiếu: “Anh đi cùng em.”
Phương Trì Hạ ngẩn ra, biểu cảm trên mặt liền cứng lại.
Cô biết anh không dễ nói chuyện như vậy!
Lạc Dịch Bắc hoàn toàn làm lơ ánh mắt của cô, đi vào phòng ngủ bên cạnh.
Đi được vài bước, như là nghĩ đến cái gì lại lui trở về.
Ánh mắt lại nhìn dáng đi quỷ dị của cô, anh bỗng nhiên đi về phía cô chặn ngang bế lên.
Phương Trì Hạ giật mình, thân thể rõ ràng cứng lại: “Em có thể tự đi.”
Lạc Dịch Bắc lành lạnh liếc cô một cái, cũng không để ý đến lời cô nói.
Phương Trì Hạ muốn đẩy anh ra nhưng sau khi nâng tay lên lại có cảm giác mình quá kiêu ngạo.
Sắc mặt cô bình thường lại sửa thành ôm cổ anh.
Lạc Dịch Bắc nhìn thẳng phía trước, giống như đã quen với động tác của cô.
Phương Trì Hạ ngước mắt, tầm mắt không một tiếng động dừng trên mặt anh.
Lạc Dịch Bắc là loại người tự có ánh sáng thuộc về mình, ngũ quan đặc biệt đẹp, mọi góc độ đều hoàn mỹ.
Phương Trì Hạ ngửa đầu nhìn anh, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong nơi cằm và đôi môi của anh.
Hình dáng môi anh đặc biệt gợi cảm, rất mỏng, dù dùng dao phẫu thuật để điêu khắc thì cũng không có hình dáng như vậy, khí chất lạnh lùng lúc nào cũng có thể đông cứng người đối diện nhưng đôi môi lại vô cùng lẳng lơ, giống như cánh hoa xinh đẹp.
Phương Trì Hạ tỉnh bơ nhìn anh như vậy, cũng không biết mình làm sao, bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh quay chậm hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Đại khái là ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, nên Lạc Dịch Bắc không nhìn cũng cảm giác được.
Rũ mắt nhìn lướt qua khuôn mặt cô, anh có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm cô, khóe môi đẹp khẽ khép mở: “Làm sao vậy?”
Bốn mắt chạm vào nhau, sắc mặt Phương Trì Hạ có chút không được tự nhiên, nhịp tim bỗng nhanh hơn một chút.
Phản ứng như vậy làm cô hơi sửng sốt, ánh mắt có chút chật vật không nhìn anh nữa: “Không có việc gì.”
Lạc Dịch Bắc lại quan sát phản ứng của cô thêm một chút, khóe môi như có như không cong lên.
Hai người tiếp tục đi về phòng, Lạc Dịch Bắc dùng tư thế công chúa để ôm cô, cánh tay của Phương Trì Hạ đang vòng trên cổ anh, hình ảnh của hai người lại có sự hài hòa ngoài ý muốn…