Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy lời của hắn rất châm chọc, vừa cùng tình nhân khanh khanh ta ta, trở về còn có tâm tình cùng cô làm loại sự tình này, tinh lực thật đúng là rất tốt!
“Ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không sẽ lại bị một đống chữ số ép kiểm tra thị lực! Em ngủ trước.” khóe môi nhếch lên hèn mọn, bọc chăn đơn, thân thể của hắn lãnh đạm nằm sang một bên.
Cô châm chọc Lạc Dịch Bắc, trước khi ngủ cũng không quên đem chuyện hắn tâm lý vặn vẹo để cô xử lý một đống bảng dữ liệu mà rõ ràng hắn đã làm ngày hôm nay nói một lần.
Lạc Dịch Bắc không nói với cô lời nào, nhàn nhạt thở một tiếng thở dài, xốc chăn lên giường, hai cánh tay từ sau cô ôm lấy, kéo cô lại ấn vào ngực mình.
Phương Trì Hạ lần này không giãy giụa, mặc dù với chuyện hắn ăn tối với người phụ nữ khác rất là ghét, thế nhưng, cô không biểu hiện mình đang như ngâm giấm trong lòng với người khác, cũng không muốn làm hắn hiểu lầm.
Cứ ôm vậy mà ngủ suốt một đêm, thứ hai như thường lệ tới Dung Hi.
Phương Trì Hạ tự đi, phòng ngừa ngồi xe trắc trở, cô rất sớm đã ra cửa, thậm chí còn đi bộ đi một đoạn đường rất dài.
Biệt thự mà Lạc Dịch Bắc mua, quá yên tĩnh, coi như là ngoại ô, mỗi ngày tới Dung Hi cũng rất tiện.
Lạc Dịch Bắc thừa kế công ty, lúc đi qua cô, có lẽ đã công tác tốt mấy giờ rồi, ánh mắt nhàn nhạt quét trên chân cô.
Hắn nhớ kỹ, lần trước cô đem mình chơi đùa rất vô cùng thê thảm.
Kỳ thực, Lạc Dịch Bắc có nên tặng cô một chiếc xe không, có xe, ra vào chỗ xa chỗ gần cũng tiện hơn nhiều.
Thế nhưng, hắn lại cũng tới, giờ cô cũng không đi bộ từ chỗ hắn, sau này chân chính có xe, hai người đi đi lại lại không cùng lúc mất?
Lạc Dịch Bắc suy nghĩ một chút, cuối cùng đem chuyện này bỏ qua.
“Phương tiểu thư, chờ một lát tới phòng làm việc của tôi một chút.” ném xong một câu, xoay người, hắn trực tiếp vào phòng làm việc của mình.Phương Trì Hạ ngu người nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn một lúc, phản xạ có điều kiện cho là hắn lại muốn sai một đống việc cho cô.
Ngồi trên bàn làm việc của mình, cô không vào phòng luôn mà do dự lúc lâu, cuối cùng mới đi vào.
Cũng may, Lạc Dịch Bắc hôm nay khá dễ tính.
“Giúp anh mua bữa sáng.” thông báo một câu, muốn bắt tay vào làm xử lý công việc của mình, khóe mắt liếc qua liếc đến cô đang muốn rời đi, bất động thanh sắc chờ đợi, hắn như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lại gọi cô, “Chờ chút!”
“Còn có việc?” Phương Trì Hạ dừng bước chân.
“Tiện thể giúp Nhiễm Nhiễm chuẩn bị một phần, một lúc nữa cô ấy tới sẽ không đợi được” Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn rất quan tâm cô ta, lo lắng bỏ thêm một câu.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, mặt cứng đờ.
Phạm vi công tác của mình, giờ cũng bao gồm phục vụ cả tình nhân của hắn?
“Thật ngại quá, cái này không thuộc phạm vi công tác của em!” Phương Trì Hạ không chút suy nghĩ, một ngụm liền cự tuyệt.
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu, tay đỡ trán, nhàn nhạt trả cô một câu, “Chuyện của Nhiễm Nhiễm cũng là chuyện của anh.”
Anh nói xong đương nhiên, thái độ còn vô cùng đúng như thế, cảm giác kia như là đang nói cho cô biết, muốn hầu hạ hắn cho tốt, phải có liên quan người đứng bên cạnh hắn cũng phải hầu hạ chu đáo chung!
Phương Trì Hạ phẫn nộ, trong lòng rất muốn giễu cợt, có cần để cô phục vụ cho đám hoa cỏ đang tơ tưởng hắn luôn không?
Giương mắt lạnh lẽo nhìn hắn thật lâu, giận thì giận, cô vẫn nắm nắm tay thẳng tắp lấy lưng đi ra ngoài.