Phương Trì Hạ không còn lời nào với anh.
Ý tứ anh là cô phải phụ trách với lời cô vừa nói sao?
Lạc Dịch Bắc ung dung nhìn cô, đầu ngón tay vuốt vuốt khăn quàng cổ khóa hai người lại với nhau.
Giật nhẹ, đầu ngón tay bỗng nhiên quấn lên tóc dài mềm mại của cô.
“Tôi còn đang đợi đáp án của em”. Nâng một vài sợi tóc để lên mũi ngửi, cảm thụ mùi thơm ngát nhàn nhạt thấm vào hơi thở, mặt mày anh nhu hòa chút.
Trên người Phương Trì Hạ có một luồng hương vị rất đặc biệt, cô giống như anh, chưa bao giờ thích hương liệu nhân công, mùi thơm trên người rất tự nhiên, rất thanh đạm, mùi hoa của cây cam, ngửi đặc biệt thoải mái, như là mùi gió xen lẫn mưa phùn, rất tươi mát.
Lạc Dịch Bắc chôn mặt ở cổ cô, di chuyển từ từ, như cũ không đợi cô đáp lại bất kỳ câu gì, anh tựa hồ không có kiên nhẫn, cũng không đợi đáp án của cô, đầu ngón tay cắm vào sợi tóc của cô, tay nâng đầu cô, kìm lấy môi cô cứng nhắc chụp lên.
“Về trước đi!“. Phương Trì Hạ cố kỵ nơi này có chút không phối hợp, thân thể ở trong lồng ngực của anh giãy dụa nhiều lần, nhưng mà, lần nào cũng không thoát khỏi anh.
“Ngoan một chút, tốc độ chúng ta nhanh một chút, nhé?“. Lạc Dịch Bắc am hiểu sâu đôi mắt khóa cô lại, bàn tay chống đỡ ở môi cô, xoa nhẹ vân vê vỗ về chơi đùa, đầu ngón tay nâng cái cằm cô lên, môi lần nữa thò qua.
Tiếng nói của anh lúc này nghe vô cùng khàn khàn, như là một vải vóc thượng đẳng bị xét rách, từ tính lại có chút trêu người.
Phương Trì Hạ biết tính cách anh, anh không thích cô phản kháng, cô càng phản kháng, thua thiệt chỉ sợ là cô.
Phương Trì Hạ yên lặng nhìn nhìn anh, do dự một chút, thân thể cô dán lên người anh, kéo khăn quàng cổ đang khóa hai người, trực tiếp che chắn ở bên cạnh hai người.
Tay bưng lấy đầu anh, đầu ngón tay cắm vào sợi tóc anh, cô ngẩng đầu nghênh hướng anh.
Một động tác, để cho Lạc Dịch Bắc nao nao.
Tầm mắt hơi hơi nghiêng đi, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm khăn quàng cổ bên cạnh, khóe môi đẹp mắt của anh cong cong.
Khăn rất rộng, thời điểm xốc lên, vừa dễ dàng che khuất tầm mắt người ngoài, điều này làm cho hành vi của anh càng thêm làm càn.
Bên cạnh ven hồ, dọc theo tòa lâu đài có dòng suối chảy róc rách, tiếng nước như mưa rơi, không lớn, thế nhưng bây giờ là ban đêm, nên có vẻ vô cùng rõ ràng, cũng che dấu tiếng khóc nức nở rầm rì thỉnh thoảng vang lên bên cạnh bờ.
Ánh trăng hướng trên đỉnh đầu còn đang lẳng lặng chiếu sáng, chiếu đến tòa lâu đài, vô cùng đẹp và tĩnh mịch.
Cũng không biết cách bao lâu, rốt cuộc khi ven hồ khôi phục lại bình tĩnh, những ánh đèn trên vách tường huy hoàng đã tắt một nửa.
Lúc vào nhà, Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc ôm lên lầu.
Người hầu cũng đã nằm ngủ, cả ngôi biệt thự chỉ còn lại anh và cô.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí dị thường yên tĩnh.
Rất ít khi ở và anh có lúc hài hòa như vậy, gần đây mới chậm rãi bắt đầu.
Đoạn đường hai người lên lầu này bầu không khí vốn cũng luôn rất tốt, nhưng mà, vừa vào nhà lại bị một động tác của Phương Trì Hạ đánh vỡ.
Đoạn đường này rõ ràng cô đi lên trông rất mỏi mệt, Lạc Dịch Bắc cũng cho rằng cô ngủ, ai ngờ cô vừa vào nhà, tinh lực lập tức lại đầy như hồi phục máu, bối rối đẩy anh ra.
“Hỏng bét, vừa quên một chuyện!“. Cô tựa hồ có chút khẩn trương, luôn tìm kiếm cái gì ở trong túi xách của cô.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, mày nhíu lại nhăn: “Quên cái gì?“.