“Không sao, tớ biết ứng phó thế nào.” Phương Trì Hạ sờ chiếc nhẫn cưới dưới tay, an ủi cô ấy một câu, cùng cô tiếp tục ăn xong bữa trưa, lúc chiều một mình trở về Phương gia.
Thật ra thời gian Phương Trì Hạ sống ở Phương gia không nhiều, lúc cô 10 tuổi mới được Phương Danh Thành nhận nuôi, trước 10 tuổi cô luôn sống trong cô nhi viện.
Phương gia vốn đã có một nam một nữ, sau khi Phương Trì Hạ đến kì thực giống như bị thừa ra, anh em Phương Vinh một người cả ngày truy tìm gốc gác của cô, một người lại luôn mưu đồ gây rối, còn cha mẹ nuôi, bênh vực đương nhiên sẽ là con ruột.
Vài năm nay tại ngôi nhà này Phương Trì Hạ không được sống yên ổn, nên gả cho Lạc Dịch Bắc, cô thật sự không hối hận, thậm chí còn có một loại cảm giác như được giải thoát.
Về đến nhà, cô đến phòng của mình thu dọn xong đồ đạc, xách một túi hành lí nhỏ định đến cáo biệt với Phương Danh Thành, trên đường lại bị Phương Vinh ngăn lại.
“Mấy ngay nay đã đi đâu thế? Sao em lại dính dáng với người như Lạc Dịch Bắc? Phương Trì Hạ, em sẽ không bán bản thân đi chứ? Em mới bây nhiêu tuổi? Em còn biết xấu hổ hay không?” Phương Vinh đã thèm muốn cô bao nhiêu năm nay, không ăn được thì không nói, còn xúc tiến cho cô và Lạc Dịch Bắc, bây giờ đang một bụng toàn là lửa.
Anh ta không có được, Lạc Dịch Bắc dựa vào cái gì?
Lửa giận vừa bùng lên, anh mắng nhiếc khó nghe, lời nói ra khiến Phương Trì Hạ muốn đánh anh ta một bạt tay.
“Phương Trì Hạ, em là thứ rẻ mạt! Đều đã ngủ với người khác rồi, ở trước mặt tôi giả vờ thanh cao gì chứ? Nói xem em làm sao câu dẫn được Lạc Dịch Bắc? Để tôi cũng thử xem!”
Phương Vinh dang hai cánh tay định bổ nhào về phía cô, lại bị Phương Trì Hạ nhanh nhẹn né tránh.
“Tôi kết hôn rồi!” Lùi về sau vài bước, giơ đôi tay ngọc ngà đeo nhẫn cưới, cô lạnh lùng tuyên bố.
“Em nói cái gì?” Phương Vinh kinh ngạc nhìn cô, có hơi không dám tin vào những thứ mình vừa nghe.
“Tôi nói tôi kết hôn rồi, cần xem giấy kết hôn không?” Phương Trì Hạ từ trong túi của mình lấy ra một cuốn sổ đỏ, giơ lên trước mặt anh.
Phương Vinh chết lặng trừng cô, mắt cũng sắp trừng đến lồi ra rồi.
Kết hôn rồi...
Cô ta lại có thể kết hôn rồi!
Với Lạc Dịch Bắc ư?
Phương Trì Hạ thờ ơ quan sát phản ứng của anh ta, khẽ thở ra, quay người đi đến phòng của Phương Danh Thành.
Thật ra cô không có bao nhiêu tình cảm đối với người trong nhà này, nếu như có một chút, vậy e cũng là Phương Danh Thành người nhận nuôi cô.
Khi đẩy cửa đi vào, Phương Danh Thành quay lưng với cô ghi chép sổ sách của công ty.
Phương Trì Hạ cẩn thận dè dặt nhìn gương mặt nghiêng của ông, ánh mắt lấp lánh rạng rỡ, giống như đang mong đợi chút gì đó.
Cô tốt hay xấu cũng đã sống ở ngôi nhà này được vài năm, cô gọi ông một tiếng cha, bây giờ cô cũng đã kết hôn rồi, cô chỉ có mong muốn nhỏ nhoi là ông dành cho cô sự quan tâm cơ bản nhất của người cha.
Nhưng mà, Phương Danh Thành ngay cả đầu cũng không quay lại, sức tập trung toàn bộ đều đặt trên sổ sách trong tay, không quan tâm đến cô dù chỉ một chút.
Trong lòng Phương Trì Hạ trống trải, không tiếp tục làm phiền ông nữa, quay người xách theo túi đồ ít ỏi đến đáng thương của mình rời đi.
Nói trong lòng cô hoàn toàn không buồn là giả, có điều, cũng đã sống bao nhiêu năm nay rồi, cũng quen rồi.
Trở về biệt thự với Lạc Dịch Bắc, rõ ràng sau khi đến đây bị anh giày vò không ít, Lạc Dịch Bắc cũng cả ngày trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà, sau khi bước vào ngôi nhà này, Phương Trì Hạ đúng là nhẹ nhõm đi rất nhiều.