Trong lòng Phương Trì Hạ mắng một câu.
Lúc này trên người cô chỗ nào cũng đau, không có tinh lực làm thêm lần nữa với anh, bèn đứng lên đi vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau mang tới cho anh một phần bánh mì nướng nguyên vị.
Lạc Dịch Bắc uy hiếp, đưa đến tác dụng rất tốt.
Giao bữa sáng cho anh, nhìn anh không đếm xỉa tới cầm lấy nếm một miếng, Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm anh, không lập tức ăn bữa ăn của mình, mà là quay người chạy tới phòng khách lấy ra một tờ giấy và một cây viết.
“Thích gì, không thích cái gì, nói một lần rõ ràng duy nhất’. Tay chống ở trên mặt bàn, cô kéo ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống.
Hai người còn phải sống chung với nhau bốn năm, Phương Trì Hạ không muốn bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy để mình thua thiệt.
Động tác dùng cơm của Lạc Dịch Bắc dừng một chút, ánh mắt liếc xéo về vẻ mặt thành thật của cô, môi mỏng nhếch lên, mặt không biểu tình phun ra một đống lớn: “Thích thực đơn món ăn nước Pháp, Italy, Spain, ẩm thực Brazil, không thích Nhật Bản, Thái, Hàn Quốc, Ấn Độ, thích mới lạ, chán ghét tất cả hương vị quái dị, cũng ghét ăn bất kỳ hải sản, thích thanh đạm, chán ghét khẩu vị nặng, thích hương thảo, chán ghét hành tây tỏi, thích nguyên vị, chán ghét đồ ngọt, thích tro đen và trắng, chán ghét hết thảy sắc thái rực rỡ, thích màu sắc trang nhã, chán ghét sắc màu ấm, trọng yếu nhất là...”
Ánh vừa mắt chuyển về phương hướng cô, anh từng chữ một phun ra một câu: “Thích thanh tĩnh, chán ghét ồn ào!”
Anh nói rất nhiều, lời nói đã ít còn rất nhanh, giống như bắt đầu mở súng máy, nói rất nhiều
Ngòi bút Phương Trì Hạ di động trên giấy liên tục, bận rộn đến ngón tay như là đánh nhau.
Thật vất vả cuối cùng viết xong.
“Được! Tôi biết”. Nhìn đầy một dãy, cô giống như còn rất có cảm giác thành tựu.
Tầm mắt Lạc Dịch Bắc khẽ liếc nhìn giấy cô viết, rõ ràng không nghĩ tới cô lại có thể nhớ kỹ tất cả lời anh nói.
Nha đầu kia, để cho anh ngoài ý muốn lần nữa.
Lạc Dịch Bắc hắng cuống họng, bưng ly sữa bò uống, âm thanh nhàn nhạt: “Hôm nay di chuyển đồ vật thường dùng qua, về sau nếu như không có tình huống đặc biệt, mỗi đêm tôi sẽ đến trường học đón em”.
Mỗi đêm...
Phương Trì Hạ sững sờ, chỉ lo lắng, nội tâm có chút cách ứng, nhưng vẫn phối hợp nói một câu: “Được”.
Cũng đã kết hôn, mỗi đêm đều ngủ chung một chỗ, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lạc Dịch Bắc không nói thêm cái gì, an tĩnh giải quyết bữa sáng của mình
Cô xem thời gian trên đồng hồ, đứng lên, lúc chuẩn bị đi ra ngoài biệt thự, lần lượt đưa tấm thẻ cho cô: “Cầm lấy cái này’.
Phương Trì Hạ không giống lần trước cự tuyệt, mà là yên tâm thoải mái nhận lấy cái thẻ.
Hiện tại đây chính là hai người, chút tiền này cô nuôi mình mới miễn cưỡng đủ, vậy sao cô có lực cung cấp chi tiêu cho hai người?
Cô hẳn là nhận.
Sau khi Lạc Dịch Bắc rời đi, vừa mới lên xe, Phương Trì Hạ bỗng nhiên thịch thịch thịch chạy đến.
Cô chạy giống như có chút gấp, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay đỏ bừng.
Lạc Dịch Bắc hạ cửa sổ xe xuống, lẳng lặng nhìn cô, đuôi lông mày gảy nhẹ: “Có việc?“.
“Đợi tí nữa tôi phải quay về trường học, thuận tiện sửa sang lại vài thứ, anh đi hướng nào? Chở tôi đoạn đường được không? Tôi sắp muộn!” Phương Trì Hạ đứng yên ở bên ngoài cửa xe anh, không biết anh có thể đáp ứng hay không, đôi mắt sáng óng ánh.
Lạc Dịch Bắc không trả lời, chỉ dùng khóe mắt liếc qua vị trí bên cạnh mình.