Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 134: Chương 134: *Anh! Anh vẫn không định làm gì à?”






Tiêu Diễn gấp đến mức vò đầu bút tai, mắt nhìn theo Lâm Quán Quán và người đàn ông đeo kính đi vào con ngõ, thế mà ông anh nhà mình lại chẳng làm gì, anh ấy chịu không nỗi mắt.

“Anh! Nếu anh không hành động là Tiểu Quán Quán sẽ rơi vào vòng tay của người đàn ông khác đó!”

Tiêu Lăng Dạ vẫn không có động tĩnh gì.

“Anh…”

“Đợi thêm chút nữa!”

Đợi?!

Còn phải đợi cái gì nữa chứ.

Đợi thêm nữa thì mắt đời tân mắt.

“Anh à, hôm nay Tiểu Quán Quán uống không ít rượu đâu, lân trước Tiêu Quán Quán uống Say TÔI ngay cả em cô ây cũng gạ được mà, uông say rôi thì cô ây không biết mình đang làm gì đâu, néu anh cứ tiếp tục để vậy, Tiêu Quán Quán sẽ bị người khác cướp đi mắt đó”

Tiêu Lăng Dạ vẫn cứ là không động đậy gì.

Anh ngồi trên ghế phó lái, ánh mắt sục sôi nhìn về phía nơi ngõ tối đó.

Tiêu Lăng Dạ mặt lạnh như băng, tay nắm chặt.

‘Anh..<“

Chính là cái lúc Tiêu Diễn đang ra sức khuyên nhủ, trong ngõ bỗng phát ra một tiếng kêu rít bi thương.

“Ah…”

Tiêu Diễn chết cứng.

Tiếng kêu này, không đúng lắm.

Anh lập tức ngó lên nhìn vào ngõ nhỏ, nhìn thấy người đàn ông đeo kính đó chạy vụt ra khỏi, còn vừa mới chạy dưới ánh trăng, đã bị Tiểu Quán Quán quẹt chân, một chiếc chân của Tiểu Quán Quán giẫm lên lưng của hắn, trói gô lại hai tay hắn ta.

Tiêu Diễn, “…”

Gì vậy?

Quay đầu lại, nhìn thấy được gương mặt đang bình tĩnh trở lại của ông anh nhà, Đây, đây đây đây…

Lẽ nào ông anh sớm đã biết chuyện là Tiểu Quán Quán đi cùng người đàn ông vào trong ngõ không phải là vì để làm chuyện ấy?

Tiêu Diễn mặt ngơ ngác.

“Arg——-Bỏ tay ra, người đẹp làm ơn bỏ tay ra đi!”

Chiếc giày của Tiểu Quán Quán xoay xoay trên lưng của người đàn ông một cách giận giữ, người đàn ông đó đau đón, liên tục nói, “Tha mạng, nữ hiệp làm ơn tha mạng, cô muốn gì, tôi, tôi có tiền, trong túi áo tôi có tiền…”

Tiểu Quán Quán vỗ một cái vào đầu hắn, “Câm mồm!”

Tiểu Quán Quán một chân giẫm lên lưng hắn ta, cong lưng xuống lấy tiền từ trong túi quần vest của hắn.

Mở ví tiền ra.

Bên trong quả nhiên có chứa một chiếc nhẫn bạch kim.

Lâm Quán Quán cười lạnh.

“Có vợ rồi mà còn ra đây cua gái, gan cũng to lắm cơ.”

Bỗng nhiên ánh mắt cô để ý tới bức ảnh được kẹp bên trong chiếc ví, trong bức ảnh là hình của một đứa bé.

Lâm Quán Quán đặt ví tiền xuống trước mặt người đàn ông đeo kính, “Đứa bé này là ai?”

“Con, con trai tôi.” Người đàn ông đeo kính vai xin tha tội, “Nữ hiệp xin hãy tha mạng, nhà tôi còn người già và con nhỏ, con trai tôi mới được nửa tháng tuổi thôi, a—– Người đàn ông đau đớn kêu lên.

Là do Lâm Quán Quán không thể chịu được nữa nên đã làm gãy cánh tay của hắn ta.

“Mẹ kiếp, giờ mới nhớ đến con trai à, con trai chỉ mới được có nửa tháng tuổi, vợ thì mới sinh đầy tháng được có mấy ngày, thế mà anh lại dám đi cua gái. Đồ cặn bã!

Hôm nay tôi không dạy dỗ anh đàng hoàng, vợ anh sẽ thấy có lỗi với bản thân.”

Lâm Quán Quán nhắc cổ áo hắn lên, kéo hắn vào trong ngõ, đánh cho một trận nhừ đòn.

Rằm rằm!

Trong ngõ truyền ra một loạt âm thanh, nói tiếp là tiếng kêu cứu đau đớn của người đàn ông.

Tiêu Diễn run hết mình.

Mẹ nó!



“Bốp—-”

Lâm Quán Quán đập một phát lên cánh tay, đập chết một con muỗi.

Mới có đi được hơn 10 phút, trên cánh tay cô và cả trên chân đã bị muỗi đốt cho mấy nhát rồi.

Trên cánh tay lập tức hiện ra mấy vét đốt đỏ.

Mát Vào thu rồi mà, sao vẫn còn nhiều muỗi vậy.

Lâm Quán Quán gãi tay, nhìn trên cánh tay có mấy chấm đỏ, cô bỗng ngây người ra, những vết đỏ này thật giống như vết hickey.

Hickey?

Trong đầu nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Lâm Quán Quán cười he he Cô chạy tới công viên ở phía trước, trong công viên toàn lả cây xanh, cây nhiều thì tất nhiên muối cũng…nhiều.

Đêm vắng lặng.

Lâm Quán Quán tìm đến chiếc ghế nằm trong công viên, ngồi xuống.

Cô vén hết hai tay lên, hít một hơi thật sâu.

“Muỗi ơi, cho các ngươi thức ăn nè, đến đốt ta đi.”

Cô lấy ra một cái khẩu trang trong túi, bảo vệ mặt, còn những vị trí khác thì mặc đó cho muỗi đốt.

Phía sau.

Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ xuống xe, đi theo phía sau Lâm Quán Quán, Tiêu Diễn mím môi lại nhìn theo Lâm Quán Quán “Anh, Tiểu Quán Quán không phải là do uống nhiều ấy chứ, tự dưng lại đi cho muỗi đốt.’ “Không phải!”

*Hả?”

Tiêu Lăng Dạ không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt anh nhìn sâu về phía Lâm Quán Quán, trong lòng dường như đã phần nào hiểu được ý đồ của cô.

“Anh, hay là anh làm kiểu giống như thiên thần giáng thế, tự nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Quán Quán, sau đó cứu cô khỏi tổ muỗi ý.”

Tiêu Lăng Dạ lườm anh một cái.

“Hày, được rồi, coi như em chưa nói gì.”

Lâm Quán Quán ngồi được nửa tiếng đã không thể chịu được nữa rồi.

Cánh tay ngứa quát Chân ngứa quá!

Cổ cũng ngứa quát Lâm Quán Quán chịu không nỗi nên đã gãi. Không những cả người ngứa vì bị muỗi đốt, gió mùa thu còn lớn, nhiệt độ giảm xuống, cô lại chỉ mặc mỗi một chiếc váy, lạnh chết mắt.

“Hắt xì—”

Lâm Quán Quán hắt hơi một cái.

Cô cúi đầu xuống nhìn vào vết muỗi đốt khắp người, nhíu mày.

Như thế này….

Có lẽ cũng hòm hòm rồi nhỉ.

Thôi được rồi, thế này thôi.

Nếu mà bị ốm thật thì lại phải tốn tiền khám bệnh, tiêu tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà mấy ngày hôm nay cô không đi quay, ngày nào cũng chỉ ở nhà, nếu như ốm rồi lại truyền bệnh cho Duệ Duệ thì lớn chuyện mắt.

Lâm Quán Quán phủi mông đứng dậy.

Cô mở điện thoại ra.

Mới phát hiện bây giờ đã là hai rưỡi sáng rôi.

Theo cái chế độ giờ làm việc và nghỉ ngơi của Tiêu Lăng Dạ thì, anh ấy mỗi ngày đều dậy lúc 5h để chạy bộ buồi sáng, chạy đến lúc 6h thì thôi….cũng chính là, cô còn phải đợi bên ngoài tận 2 tiếng rưỡi lận mới có thể về nhà, sau đó “tình cờ” gặp Tiêu Lăng Dạ.

Ait Sao thức nỏi thêm 2 tiếng rưỡi nữa đây.

Lâm Quán Quán lại ngáp thêm lần nữa.

Ga…

Buồn ngủ quá!

Đi vòng quanh công viên Cô cứ từ từ chậm rãi mà bước đi, đi đi lại lại, bỗng nghe thấy một tiếng rít lên truyền ra từ bụi cây.

“Cứu mạng—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.