Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 240: Chương 240: Anh ấy cũng là một nạn nhân






Buổi họp báo vừa kết thúc.

Lâm Duyệt nhận được một cuộc gọi, sắc mặt cô lập tức chìm xuống: “Quán Quán, chị không thể đi cùng em nữa.”

“Làm việc à?”

Lâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi. “Chị báo buổi sáng nghỉ và sẽ đi làm muộn hơn lúc hai giờ chiều! Sếp của chị giống như là tuần lột da vậy hận không thể để nhân viên mỗi ngày hai mươi bốn giờ khi làm việc, muộn đi một phút đều muốn đánh vào chuyên cần!”

Lâm Quán Quán nhướng mày.

Chu Lâm đó không giống như là tuần lột da nha.

Vì hôm đó Duệ Duệ nhập viện, anh ấy nói sẽ trừ tiền chuyên cần của cô ấy, không phải là cũng không trừ đó sao?

Cái gì mà chuyên cần!

Rõ ràng là một cái cớ.

Đang nói, Chu Lâm gọi lại, Lâm Duyệt nghiền răng, không trả lời nhưng cũng không dám cúp máy, “Quán Quán, chị không nói với em nữa, anh ấy gọi chắc chắn là muốn thúc giục chị! A, chị mới chợt nhớ ra một chuyện, ngày mai chị phải cùng sếp đi công tác ở Pháp. Sáng nay sếp mới thông báo cho chị, suýt nữa thì quên mắt!”

Lâm Quán Quán sửng sốt.

“Đi công tác ở Pháp à?”

“Đúng vậy! Sếp của chị cứ như người mát trí á. Anh ấy đột nhiên bảo tôi đi công tác sáng sớm nay. Trước đó không có dấu hiệu gì nên hại chị không có thời gian để chuẩn bị.”

Lúc nào không đi công tác, hết lần này tới lần khác là ngày mai?

Dường như cô đã đoán được ý định của Chu Lâm.

Sau buổi họp báo của cô, chắc hẳn sẽ có hàng loạt phản ứng dây chuyền. Chị gái cô xuất hiện trong buổi họp báo.

Xét về độ nóng của vụ việc này, chắc hẳn chị cũng đã trở thành người nổi tiếng, có lẽ sau này sẽ có phóng viên đến quấy rồi.

Thay vì vậy, tốt hơn là nên tạm thời đưa cô ấy rời khỏi nơi nơi thị phi này.

Lâm Quán Quán cong mắt.

Nếu đúng như vậy, Chu Lâm vẫn là vì cân nhắc cho chị gái.

Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt ôm chặt lấy cô: “Quán Quán, Tôn Hà Anh và chuyện của họ đã được giải quyết, em cứ yên tâm ra ngoài.”

Lâm Quán Quán ôm trở lại.

“Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại khi chị về nước.”

“Được rồi!”

Lâm Duyệt vội vàng rời đi.

Lâm Quán Quán nhìn bóng lưng tràn đầy năng lượng của cô mà không khỏi mỉm cười.

Thật tốt!



“Lâm Quán Quán, thật xin lỗi, trước đó tôi không biết chân “Tôi xin lỗi.”

*Tôi xin lỗi!”

“Tôi xin lỗi!”

Các bình luận gần như được chuyền sang từ “Tôi xin lỗi”.

Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Trận chiến này, họ đã thắng.

Buổi chiều.

Hứa Dịch nhận được một cuộc gọi liền chạy đến phòng khách và tìm Lâm Quán Quán: “Quán Quán! Tin tốt, tin tốt”

“Tin gì?”

“Vừa rồi đạo diễn Lí Mưu đã gọi điện cho tôi và yêu cầu ngày mai cô đến đoàn tiếp tục quay!”

Lâm Quán Quán có chút kinh ngạc.

Cô đoán rằng giám đốc Lí Mưu sẽ để cô quay trở lại nhưng cô không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy.” “Không vui sao?”

*Không.”

“Trông em không vui lắm.”

Hứa Dịch đưa một tách cà phê. “Uống cà phê đi cho nâng tinh thần.”

“Cảm ơn.”

Hứa Dịch ngồi trên sô pha bên cạnh cô: “Lo lắng cho Duệ Duệ à?”

Lâm Quán Quán cũng không phủ nhận.

Duệ Duệ vẫn đang phải theo dõi, cô thực sự không có ý định quay phim vào lúc này.

“Cho dù không đi quay phim cũng không được! Duệ Duệ đang ở trong phòng vô trùng. Có y tá và bác sĩ chuyên nghiệp quan sát tình trạng của cậu bé. Cậu bé phải được cách ly để tránh vi khuẩn xâm nhập cơ thể. Cho dù em có vào bệnh viện thì cũng không gặp được cậu bé.”

*Tôi biết rồi.”

Lâm Quán Quán hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Ngày mai tôi sẽ đi đoàn phim.”

Cô biết rằng Hứa Dịch là tốt cho cô.

Nếu cô ở trong bệnh viện, thần kinh của cô sẽ rất căng thẳng.Nếu cô ở lại bệnh viện không có việc gì làm, chỉ chờ đợi tin tức, cô nhát định sẽ suy nghĩ lung tung.

Thực sự là như vậy, có lẽ trước khi Duệ Duệ bước ra khỏi phòng vô trùng cô đã bị tra tắn điên cuồng.

“Vậy tôi sẽ trả lời giám đốc Lí Mưu sau.”

“Được rồi!”

Lâm Quán Quán uống xong một tách cà phê, ngập ngừng nhìn Hứa Dịch.

“Sao vậy?”

“Hứa Dịch, tôi, tôi có thể xin công ty cấp nhà ở được không?”

Hứa Dịch sửng sốt.

Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt né tránh: “Sống ở Cẩm Cung không tốt sao?”

“Không tiện lắm.”

“Hả?”

Lâm Quán Quán nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, thì thầm: “Tôi là một diễn viên nhỏ của Truyền thông Hoa Hạ. Tôi còn chưa quay xong dù chỉ một tác phẩm. Tôi sống ở Cẩm Cung. Lần trước, một số cư dân mạng loan tin tôi sống ở Cẩm Cung nên đã có nhiều phóng viên bị bao vây ở đó. Dù sự việc lần này đã được giải quyết nhưng tôi là một diễn viên nhỏ không có tiền và quyền lực.

Nếu tôi sống ở Cẩm Cung và bị phóng viên phát hiện, thế nào cũng có một mầu tin tức khác.”

Nói ngược lại là rất có đạo lý.

Hứa Dịch hai mắt lóe lên: “Không có quan hệ gì với lão đại chứ?”

Sắc mặt Lâm Quán Quán có chút cứng ngắc.

Quả nhiên.

Anh biết là nó có liên quan đến lão đại mà.

Hứa Dịch thỏ dài.

“Quán Quán.” Anh trầm giọng nói: “Tôi nợ em một câu xin lỗi!”

Lâm Quán Quán nghỉ ngờ nhìn anh.

“Lúc đầu khi ở nước M, tôi có tiếp cận và giúp đỡ em nhưng thực ra vì tôi có tính toán riêng. Tôi biết Duệ Duệ là con của lão đại, nên tôi muốn giúp đỡ em một chút. Tôi biết rõ Duệ Duệ bị bệnh bạch cầu cấp tính, biết em lo lắng đến thấu xương tủy mỗi ngày nhưng lại không nói cho em biết ba ruột của Duệ Duệ là lão đại.”

Lâm Quán Quán trằm mặc không nói.

Lúc đầu cô cũng bị sốc và sau cú sốc đó cô có đổ lỗi cho Hứa Dịch.

Sau khi ca phẫu thuật của Duệ Duệ kết thúc, cô liền hiểu được.

Hứa Dịch là có tính toán riêng.

Nhưng cô có thể hiểu rằng bây giờ, dù anh ấy có tính toán như thế nào đi nữa thì việc anh ấy đối tốt với mẹ con họ chắc chắn là không sai.

“Hứa Dịch.”

“Sau khi em và Duệ Duệ trở về nước, tôi đã cố gắng tìm mọi cách để tác hợp giữa em và lão đại. Có lẽ hai người thật sự là có duyên phận, tôi còn chưa làm gì thì hai người đã nhận biết nhau rồi.” Hứa Dịch nhìn thấy cô xuất thần, không khỏi nói tới Tiêu Lăng Dạ.

“Quán Quán, lão đại vì chuẩn bị cho cuộc họp báo gần đây của em mà mấy ngày qua anh ấy chưa hề nghỉ ngơi chút nào. Tôi lớn lên cùng anh ấy, ngay cả khi anh ấy lần đầu tiên tiếp quản tập đoàn quốc tế Tiêu Thị, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy làm việc nghiêm túc đến vậy.”

“Lão đại hồi đó cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Em có thể tha thứ cho anh ấy được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.