Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 114: Chương 114: *Áy! Anh trai đẹp trai quá! Anh ơi, anh có bạn gái chưa?”




” Tiêu Lăng Dạ, “Chưa có!”

Hai mắt Lâm Quán Quán càng sáng hơn, “ Có thật không, thật không ạ? Thế anh có phiền néu bây giờ có không?”

Lâm Quán Quán bỗng nhiên đầy anh ra, cô bày ra dáng vẻ thả thính, “Da trắng mặt xinh chân dài đấy nhé!”

Nói rồi, còn nháy mắt với Tiêu Lăng Dạ.

Tiêu Lăng Dạ, “……”

*Trời đang xoay chuyển thế nào thì đất cũng xoay chuyển!”

Tiêu Lăng Dạ nhìn cô lung lay sắp ngã, nhanh chóng đỡ.

lấy cô, Lâm Quán Quán lập tức quấn lấy anh như rắn nước, cô nháy mắt, “Anh trai, em bói một quẻ miễn phí cho anh nhé.”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

Không đợi anh trả lời, Lâm Quán Quán đã bắm ngón tay nói bậy một hồi, “Anh trời sinh phú quý, quyền thế đầy mình, kim mộc thủy hỏa thổ thứ gì anh cũng không thiếu, nhưng lại chỉ thiếu một thứ, anh có biết là thứ gì không?”

“Thứ gì?”

“Trong mệnh anh thiếu eml”

Lúc nói, Lâm Quán Quán ôm chặt Tiêu Lăng Dạ, hai người dính chặt vào nhau. Lúc cô nói anh có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô, mùi rượu nóng bỏng phả vào mặt anh, Tiêu Lăng Dạ cảm thấy mình cũng bắt đầu nóng rồi.

“Quán Quán……

“Cong cong? Lâm Quán Quán lập tức đẩy Tiêu Lăng Dạ ra, “Anh là trai cong ấy hả!” Ngay lập tức nhăn mặt lại, khổ sở nói, “Bây giờ mấy anh đẹp trai sao lại toàn là trai cong cơ chứ.”

Cái vẻ ngây ngô đó lại khiến toàn thân Tiêu Lăng Dạ càng nóng hơn!

Bây giờ anh chỉ muốn làm một việc — cởi quần áo, nói với cô, anh là trai thẳng!

Lâm Quán Quán lảo đảo loạng choạng đi ra cửa.

Tiêu Lăng Dạ sợ cô ngã, vội đến dìu cô, cô lập tức ghét bỏ đẩy anh ra, “Tránh ra tránh ra, em tự đi được!”

“Em say rồi.” ị “Anh mới say ấy, cả nhà anh đều say.”

Lâm Quán Quán sờ cái tay nắm cửa, sờ mãi mới thấy, cô vặn một cái mở cửa phòng ra.

“Ýo-.”

Tiêu Diễn đang dính ben góc tường để nghe trộm bỗng nhiên ngã ra như vò éch.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lăng Dạ phóng đến.

“Ha ha–” Tiêu Diễn cười gượng, anh gãi gãi đầu, “Em chỉ sợ hai người uống say, muốn xem xem có thể giúp được gì không. Em đi, đi ngay đây.”

“Thế nhưng!

Anh còn chưa kịp xoay người, Lâm Quán Quán đã hai mắt sáng ngời nắm lấy cổ tay anh.

“Tiểu Quán Quán?”

“Ấy ~- Lại có một anh đẹp trai nữa này!” Lâm Quán Quán như là sợ anh chạy mắt nên ôm chặt lấy anh, “Anh ơi, anh có bạn gái chưa?”

Tiêu Diễn kinh sợ, lắp ba lắp bắp nói, “Chưa…chưa có…”

Anh mới chia tay bạn gái cũ được hai ngày, bây giờ đang độc thân.

“Có thật không, có thật không? Vậy anh có phiền nếu bây.

giờ có không?”

Nói rồi cô nháy mắt với Tiêu Diễn.: Không khí “soạt soạt soạt” lạnh xuống máy độ liền, Tiêu Diễn bị dọa cho hồn vía lên mây, vừa quay đầu, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đen kịt âm u của ông anh nhà mình.

*Em, em em em…” Tiêu Diễn sợ tè ra quần, “Anh, tình hình gì đây?”

*Cô ấy uống say rồi.”

“Được đấy! Tiểu Quán Quán uống say sao lại đáng sợ thế này chứ!”

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì anh không nghi ngờ gì rằng mình đã bị anh trai nhà mình lăng trì xử tử rồi.

Tiêu Diễn đang định chuẩn bị vùng ra khỏi Lâm Quán Quán, bên tai bỗng nhiên nghe thấy giọng nói sâu thẳm của ông anh nhà mình, “Cánh tay cô ấy bị thương…”

Ừ nhỉ!

Cánh tay cô bị thương, còn đang quấn băng, nhỡ may anh dùng sức mà làm vết thương của cô chảy máu thì người chêt còn phải là anh à!

Nhưng mà bị cô kéo thế này, anh cũng sắp bị ánh mắt của ông anh mình giết chết đến nơi rồi.

Tiêu Diễn tiễn thoái lưỡng nan, sắp khóc mắt thôi.

Người ta nói lòng hiếu kỳ giết chết mèo, thật không sai tí nào!

Anh đúng là điên thật rồi mới hóng hớt đến nghe chuyện xó nhà của ông anh với Tiểu Quán Quán, bây giờ phải làm sao đây?

“Tiểu Quán Quán, hai chúng ta trước đây không oán bây giờ không thù, em không được hại anh…”

Lâm Quán Quán nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to, “Hửm?”

Tiêu Diễn sững sờ mắt một giây.

Khỏi phải nói!

Lâm Quán Quán đúng là có tư chất làm họa quốc yêu phi.

Dáng người cao ráo, thân hình yêu kiều, gương mặt lại càng không chê vào đâu được, giống như là tác phẩm mà thượng đề yêu thích nhất vậy, không tìm ra được khuyết điểm cỏn con nào.

Bởi vì đến vội nên cô chỉ mặc một chiếc áo rộng với cái quần đùi. Thân hình đẹp hoàn mỹ lộ ra không còn nghi ngờ gì. Hai má cô ửng hồng, hai mắt mơ màng, lại càng thêm máy phần cảm giác hồn xiêu phách lạc, Tiêu Diễn cứ vậy mà sửng sốt vì ngạc nhiên.

Mái Lại còn phóng điện với anh!

Anh sẽ bị chết đấy.

Tiêu Diễn cứng cổ, hoàn toàn không có gan nhìn sắc mặt ˆ ông anh nhà mình nữa rồi.

“Tiểu Quán Quán, bỏ tay ra, mau bỏ tay anh ra!”

“Không thích, trừ phi anh để người ta làm bạn gái anh.”

Người ta…

Ôi mẹ ơi!

Tiêu Diễn rùng mình máy cái liền.

Không khí lại lạnh hơn rồi.

Tiêu Diễn khóc không ra nước mắt.

“Tiểu Quán Quán…” Em sẽ hại chết anh đấy.

“Anh ơi, em bói cho anh một quẻ nhé.”

“Gì?”

Tiêu Lăng Dạ đen mặt lại, anh đã đoán ra được Lâm Quán Quán muốn nói gì rồi, vừa nghĩ vậy đã nghe thấy cô bắt đầu nói rồi.

“Anh có vằng trán đầy đặn, phong thái bất phàm, gia tài bạc triệu, phong độ thanh thoát. Kim mộc thủy hỏa thổ thứ gì anh cũng không thiếu, nhưng chỉ thiếu một thứ, anh có biết là thứ gì không?”

Mặt Tiêu Lăng Dạ đen sì!

Những lời khen Tiêu Diễn..lại phong phú hơn của anh.

nhiều như vậy!

Tiêu Diễn được khen có hơi lâng lâng, “Tiểu Quán Quán, khỏi phải bàn, em nói cũng chuẩn lắm đấy, ha ha! Nào, nào, nào, em nói xem, anh thiếu thứ gì?” . Truyện Xuyên Nhanh

“Trong mệnh của anh thiếu eml”

Tiêu Diễn, “…”

Mát Tiểu Quán Quán đang…thả thính anh đấy à?

Sau lưng gió lạnh phần phật.

Vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt khiến người ta rợn tóc gáy của ông anh nhà mình rồi.

Tiêu Diễn cuống cuồng lùi sau hai bước, “Anh…em vô tội mà, anh, anh anh đừng nhìn em như vậy, em sợ…”

Lâm Quán Quán đầu óc choáng váng nghe thấy Tiêu Diễn nói sợ lập tức liền chính trực lẫm liệt kéo anh ra sau lưng mình, “Anh ơi để em bảo vệ anh”

Tiêu Diễn, “…”

Được đấy!

Thế này thì anh chỉ có thể chết càng thảm hơn thôi.

Anh đã đoán trước được kết cục bi thảm của mình rồi.

“Tiểu Quán Quán, am mau bỏ tay anh ra.”

“Không thích.”

Tiêu Diễn chỉ vào Tiêu Lăng Dạ ở trước mặt, “Em, em đến chỗ anh ấy được không? Anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều.”

“Nhưng mà…anh ấy là trai cong.” Vẻ mặt Lâm Quán Quán buồn rầu.

Mắt Tiêu Diễn sáng lên, lập tức nói, “Anh cũng vậy, anh cũng cong đấy!”

“Anh cũng cong à?”

*Ừ, ừ, ừ. Cong tuyệt đối luôn.”

Lâm Quán Quán rầu rĩ, cô kéo Tiêu Diễn đến trước mặt, đi quanh người anh rồi đánh giá máy lượt, cuối cùng thở dài thất vọng, “Hức — Da mỏng thịt non, quả thật giống trai cong, lại còn là thụ nữa!”

Tiêu Diễn nín máu giận ở trong ngực.

Lâm Quán Quán đẩy mạnh một cái, đẩy Tiêu Diễn đến bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, cô ngây người nhìn hai bọn họ rồi bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười đó, vô cùng bỉ ổi.

Tiêu Lăng Dạ, “…”

“Em biết rồi, hai người các anh…là một đôi!” Cô cười vô cùng vui vẻ, vừa nhảy vừa vỗ tay, bỗng nhiên, cô chỉ vào.

Tiêu Lăng Dạ, “Anh là công!”

Lại chỉ vào Tiêu Diễn, “Anh là thụ!”

Khóe miệng Tiêu Diễn giật giật dữ dội, lại sợ Lâm Quán Quán quần lấy mình nên không dám phản bác.

“Máy năm nay các anh đẹp trai đều cong mất rồi, nhưng mà hai người các anh xứng đôi lắm luôn, đều đẹp trai đến long trời lở đất!”

Cuối cùng, cô kết luận, “Trời sinh một cặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.