Hai chị em chưa kịp nói xong, Tiêu Lăng Dạ đã ôm Tâm Can ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang cùng Chu Lâm.
Tiêu Lăng Dạ và Chu Lâm quen biết nhau nhiều năm nhưng không thân nhau, đều là những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực của riêng mình. Lúc này, vì chị em Lâm Quán Quán mà quan hệ giữa bọn họ lại có sự chuyền biến diệu kì.
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ lóe lên: “Anh Chu, tôi vẫn chưa cảm ơn anh về chuyện của Lâm Duyệt.”
“Gọi tên tôi là được rồi.”
“Chu Lâm!”
“Tiêu Lăng DạiI”
Hai người nhìn nhau cười một cái, mọi thứ đều im lặng.
“Tôi nên cảm ơn anh mới đúng.”
Tiêu Lăng Dạ nhướng mày.
Chu Lâm cười nhẹ: “Anh gửi cô ấy đến bên tôi.”
Đây thật đúng là có ý với Lâm Duyệt.
Tiêu Lăng Dạ Trầm ngâm một lát, nói lời cảnh cáo trước: “Quán Quán chỉ có một người chị thôi, mười phần coi trọng. Quá khứ Lâm Duyệt anh hẳn phải biết một chút, cô ấy không muốn để cho Lâm Duyệt thương tâm nữa.”
Ngụ ý, nếu như anh không nghiêm túc cũng đừng trêu chọc cô ấy.
Chu Lâm cười ha ha.
Chu Lâm cười thầm.
Anh đây là bị cảnh cáo sao?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh.
Anh dựa vào băng ghế, vô thức nghịch mặt dây chuyền trên thắt lưng, vươn tay phát hiện thắt lưng trống không liền nhớ tới vừa nãy đưa mặt dây chuyền cho Tâm Can.
Động tác của anh nhẹ nhàng, có chút cao quý, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cả người lộ vẻ lăng lệ: “Đây là điều tôi muốn nói với anh.”
Nói xong.
Hai người nhìn đối phương thật sâu một chút, khóe miệng chằm chậm nhéch lên.
Xem ra chúng ta đạt thành chung nhận thức.”Ừ!”
Trong phòng.
Lâm Duyệt cũng thuyết phục Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán đầu óc rối tung đến mức hoàn toàn không nghe tháy gì nữa.
“Chị, chị đừng nói gì cả, bây giờ em chỉ muốn Duệ Duệ khỏe hơn thôi, còn lại… sẽ nói sau.”
Lâm Duyệt thở dài.
Ừm!
Cô ấy đã quá vội vàng rồi.
Duệ Duệ là người quan trọng nhất của Quán Quán, cậu bé vẫn đang năm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô ây làm sao có tâm trạng nghĩ đến việc cả đời của mình?
Hai người trầm mặc một hồi, Tiêu Lăng Dạ ôm Tâm Can đi vào tiểu khu cùng Chu Lâm.
Nhìn thấy Chu Lâm, Lâm Duyệt vô thức nhích nhích về phía Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán: “…
Chu Lâm này trông rất hiền lành và vô hại nhưng chị gái cô trông rất sợ anh ấy.
“Nói chuyện phiếm xong chưa?”
Lâm Duyệt nhíu mày: “Sếp, tôi xin nghỉ phép!”
Chu Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngày nghỉ của em còn chưa đầy năm phút!”
Mặt Lâm Duyệt chợt đờ ra.
“Quán Quán “…
“Chị, chỗ em không có việc gì nữ, chị có việc thì nhanh đi đi. Hai ngày nữa Duệ Duệ mới phẫu thuật.”
Lâm Duyệt miễn cưỡng nói: “Vậy chị sẽ quay lại khi Duệ Duệ có ca phẫu thuật. “
“Ừm!”
Thưởng chuyên cần!
Lâm Duyệt sửng sót.
Cô nhanh chóng cầm lấy túi xách, không nhịn được quay đầu lại ôm Lâm Quán Quán: “Quán Quán, chị phải đi ngay!
Sự tình hôm nay chị không so đo với em nhưng là tuyệt đối không cho phép có lần nữa. Lần sau mặc kệ chuyện gì phát sinh, nhất định phải thông báo cho chị đầu tiên, biết chưa?”
Lâm Quán Quán quay lại ôm Lâm Duyệt vào lòng, nóng rực nói:” Chị, em biết rồi.”
“Vậy chị đi trước, ngày mốt khi Duệ Duệ phẫu thuật, chị sẽ lại đến.”
Được rồi!”
Lâm Duyệt vẫy tay chào Tâm Can: “Tâm Can, lần sau dì sẽ quay lại thăm cháu.”
Tâm Can ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm biệt dì!”
“Tạm biệt!”
Lâm Quán Quán đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt mỉm cười.
Thật tốt!
Chị gái cô bây giờ đẹp hơn rất nhiều so với vẻ thiếu sức sống và ảm đạm trước đây.
Buỏi chiều.
Lâm Duệ sẽ được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Gần đến giờ, Lâm Quán Quán, Tiêu Lăng Dạ và Tâm Can đã đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vào thời khắc quan trọng như vậy ngay cả Khương Ninh, lão gia tử và Tiêu Diễn cũng đến.
Khương Ninh đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Dù gì thì trước đây bà ta là người trói Lâm Duệ, cũng tại bà mà bệnh của Lâm Duệ bạo phát ra. Khi không biết Lâm Duệ là cháu của bà, bà cảm thấy có chút áy náy, còn bây giờ cảm giác tội lỗi đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Lão gia tử đứng bên cạnh không ngừng an ủi bà.
“Đừng lo lắng, đứa nhỏ đó sẽ không trách bà đâu.”
Tiêu Diễn ngồi ở ghế bên cạnh, run chân âm dương quái khí nói: “Vậy cũng không nhát định, dù sao nếu đổi lại là con, ai kém chút hại chết con, con khẳng định ghi hận cả đời. “
“Chồng…”
Hai mắt Khương Ninh lập tức đỏ lên.
Lão gia tử trừng mắt nhìn Tiêu Diễn: “Không nói lời nào không ai coi con là câm điếc!”
Tiêu Diễn hừ lạnh: “Mẹ con chính là bị ba làm hư!”
“Sao vậy? Mẹ nó, ba chiều vợ ba, con có ý kiến gì không?”
Lão gia tử một cước đạp tới, Tiêu Diễn hét lên một tiếng: “A” liền sải bước chạy ra ngoài, núp sau lưng Tiêu Lăng Dạ.
“Ba! Ba muốn mưu sát sao!”
“Câm miệng ngay cho ba!”
“Ngậm miệng liền ngậm miệng, hung cái gì hung.”
Lão gia tử đang muốn nói gì đó liền thấy cửa phòng chăm sóc đặc biệt từ bên trong mở ra. Có hai y tá đẩy giường đẩy Lâm Duệ ra khỏi đó.
Lâm Duệ vẫn được truyền dịch và oxy.
Đã bao lâu rồi?
Thân hình gầy gò của cậu bé dường như gầy thêm một vòng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao và đôi mắt gần như trũng sâu.
Cậu bé đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt nhìn mọi người giống như đang nhìn không khí vậy, không buồn cũng không vui. Khi ánh mắt rơi vào Lâm Quán Quán, Tâm Can trên mặt mới hiện lên một chút vui mừng.
“Mẹt Em gái!”