Khương Ninh vẫn đang mặc một chiếc sườn xám in hình, trời về đêm, thời tiết chuyển lạnh, bà khoác thêm một chiếc áo khoác sườn xám.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ đi tới, bà hiển nhiên có chút lo lắng.
“Lăng Dạ.”
“Có chuyện gì không?” Tiêu Lăng Dạ lạnh giọng nói.
Khương Ninh mấp máy môi, cuối cùng chỉ hỏi: “Thằng nhóc đó không sao chứ?”
*Sốt mãi không khỏi, có nguy cơ bị nhiễm trùng!”
Anh không có thêm mắm thêm muối, nói tình hình thực tế.
Khương Ninh đi tới trước mặt Tiêu Lăng Dạ, bà ôm lấy áo khoác: “Lăng Diệp. Mặc kệ con tin hay không, mẹ thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc hại đứa nhỏ đó. Mẹ chỉ muốn dọa Lâm Quán Quán thôi, muốn để cô ta rút lui. Mẹ không biết đứa nhỏ bị ung thư máu, nếu không … nếu không thì mẹ thà đến gặp trực tiếp Lâm Quán Quán chứ không cho người trói cậu bé lại.”
Tiêu Lăng Dạ lẳng lặng đứng.
Anh mặt không thay đổi nhìn Khương Ninh, sau khi nghe bà giải thích, vẻ mặt không chút dao động.
“Lăng Dạ.”
“Mẹ! Xin chúc mừng, mục tiêu của mẹ đã đạt được.”
Một câu đơn giản cứa vào tim bà như một nhát dao.
Quanh mắt của Khương Ninh chọt đỏ lên.
“Lăng Dạ, sao con có thể nói mẹ như vậy, mẹ làm tất cả đều vì lợi ích của con.Tại sao con không thể thông cảm cho tâm tư của mẹ? Lâm Quán Quán đó, cô ta có đi cà kheo cũng không thể sánh được với con. Mẹ chỉ muốn con tìm một người phụ nữ xuất sắc mọi mặt về làm vợ. Như vậy mẹ cũng có lỗi sao?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Lăng Dạ mím chặt, nhìn qua mười phần lạnh lùng: “Tâm tư của bà chính là để tôi mất đi người mình yêu!”
“Lăng Dạ!”
“Muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi!”
“Lăng Dại”
Tiêu Lăng Dạ sắc mặt lạnh lùng, không chậm trễ chút nào quay người, nhanh chân đi phòng của Tâm Can.
Quanh mắt của Khương Ninh đỏ hơn.
Bà ta hồi hận!
Nhưng điều bà hối tiếc không phải là phá bỏ quan hệ của Lăng Dạ và Lâm Quán Quán, bà ta chỉ tiếc rằng mình đã sử dụng sai phương pháp.
Bà không nên làm tổn thương đứa trẻ vô tội đó.
Về phần Lâm Quán Quán.
Khương Ninh nghiền răng!
Bà tuyệt đối không thể để người phụ nữ này gặp lại Lăng Dạ.
Tối nay!
Cũng là một đêm không ngủ!
Ngay tại thời điểm Lâm Quán Quán cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố Lâm Duệ, scandal của cô lại lên men.
Sau khi phỏng vấn Lâm Vi, các phóng viên đã chuyển mục tiêu sang Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc.
Tại thời điểm này.
Ở căn hộ của nhà họ Lâm, an ninh trong căn hộ không được tốt lắm, các nhà báo đang kẹt ở hành lang trước cửa, muốn phỏng vấn Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc.
Sau khi cả hai đã sẵn sàng, họ ngay lập tức mở cửa chào đón các phóng viên vào.
Các phóng viên đổ xô vào.
“Thời tiết lạnh quá, mọi người ngồi xuống và uống một tách trà nóng đi. Chúng tôi chắc chắn sẽ trả lời những câu hỏi mà mọi người đặt ra.”
Các phóng viên ngay lập tức vào nhà.
Trong phòng khách.
Các phóng viên đã đặt câu hỏi.
“Ông Lâm, theo báo cáo, con gái ông Lâm Quán Quán đã Chưa lập gia đình sinh con. Cô ấy không chỉ tình một đêm với mà còn hẹn hò với vị hôn phu của Lâm Vi là anh Tiêu Dục. Ông có biết những chuyện này không?”
“Theo tin đồn, cuộc sống riêng tư của Lâm Quán Quán rất hỗn loạn và bị ai đó bao nuôi. Ông có thể giải thích không?”
“Ông Lâm, Lâm Vi và Lâm Quán Quán đều là người con gái lớn lên bên cạnh ông,ông có thể giải thích được không?”
“Ông Lâm, vui lòng trả lời.”
“Ông Lâm.”
Lâm Đại Phúc ngồi trên ghế, đối mặt với câu hỏi của phóng viên, ông không có biểu cảm gì nhưng khi nghe đến cái tên Lâm Quán Quán, ông liền tái mặt co giật dữ dội.
Ông ta thực sự sợ Lâm Quán Quán.
Nghĩ đến cái dáng vẻ mà cô định giết ông ta bằng dao mổ trước đó, ông đều sẽ khống chế không nồi phát run.
Lúc đầu, ông ta đã hạ quyết tâm rằng sẽ không bao giờ chọc tức Lâm Quán Quán trong suốt quãng đời còn lại.
Bởi vì Tiêu Diễn đó rất kinh khủng.
Nhưng vợ ông nói với ông rằng sau khi Lưu Minh tung tin, truyền thông Hoa Hạ đã không đưa ra tuyên bố nào cho Lâm Quán Quán, rõ ràng là Tiêu Diễn đã bỏ rơi Lâm Quán Quán.
Đã mất đi hậu trường, Lâm Đại Phúc Đương nhiên không còn sợ cô.
Ông không những không sợ, còn thực sự hận người con gái này đến tận xương tủy, nghĩ đến việc mình nghiện ma túy đau đớn, Lâm Đại Phúc muốn giết Lâm Quán Quán ngàn vạn lần!
Vì vậy, đối mặt với phóng viên, ông ta đã bôi xấu Lâm Quán Quán đến chết.
“Chưa lập gia đình sinh con thì ôi không rõ. Nhưng tôi có thể nói với mọi người rằng Lâm Quán Quán đã mang thai cách đây 4 năm!”
Náo động.
Lâm Đại Phúc tiếp tục tung tin: “Bốn năm trước, Lâm Quán Quán có quan hệ nam nữ trong đám cưới với chị họ và sau đó mang thai nhưng tôi không biết đứa trẻ đó có được sinh ra hay không.”
“Không biết?”
“Đúng vậy, lúc đó cô ấy đang mang thai. Lúc mang thai tháng thứ tám, Tiêu Dục phát hiện đứa trẻ trong bụng cô không phải của mình cho nên anh ấy rất tức giận. Sau đó chia tay với Quán Quán. Quán Quán không thẻ chấp nhận được điều đó, bỏ nhà đi và không bao giờ quay lại.”
Các phóng viên đã bị sốc: “Ý ông là Lâm Quán Quán đúng là đã từng yêu đương với anh Tiêu Dục?”
“Đúng! Họ chính xác đã có một thời gian yêu nhau!”
Chúa ơi!
Đây là một tin lớn.
Và nó xuất phát từ người ba của Lâm Quán Quán và Lâm Ví.
Sự đáng tin cậy còn thực hơn nhiều so với tiết lộ của Lưu Minh.
Một số phóng viên cũng bày tỏ sự nghỉ ngờ.
“Ông Lâm, ông và Lâm Quán Quán là ba và con gái.
Ônglại vạch trần những vụ bê bối của cô ấy, theo cách này mà nói có phải mối quan hệ giữa ba và con gái ông rất tệ phải không?”
Nghe nói vậy, Tôn Hà Anh nhéo Lâm Đại Phúc thật mạnh.
Lâm Đại Phúc hai mắt lóe lên, lập tức che mặt, nước mắt như cũ chảy ròng ròng, đèn flash của người quay phim liên tục quay, ghi lại cảnh này.
“Những vụ lùm xùm này,tôi không muốn nhắc đến. Dù gì thì đó cũng là con gái ruột của tôi nhưng cô ấy thực sự đáng thất vọng! Mẹ ruột của cô mắt từ khi còn trẻ, tôi và mẹ kế đã rất vất vả mới có thể nuôi lớn được cô ấy. Chúng tôi không mong đợi điều gì khác, chỉ nghĩ rằng cô ấy có thể lớn lên một cách bình an và trở thành một người đóng góp cho xã hội nhưng cô đã làm chúng tôi thất vọng quá nhiêu.”
Lâm Đại Phúc nức nở: “Từ nhỏ cô ấy đã không khiến người khác bớt lo, khi còn bé cái gì cũng so với Vi Vi, nói tôi với mẹ kế bất công. Tôi thừa nhận là chúng ta đối xử với Vi Vi tốt hơn một xíu vì Vi Vi ngoan hơn, còn cô ấy bướng bỉnh không nói, học lại không giỏi, bắt đầu biết yêu từ năm mười sáu tuổi. Mọi người nói, một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện và một cô con gái nổi loạn và ương ngạnh, sẽ yêu ai hơn?”
Các phóng viên nhao nhao gật đầu.
Lâm Đại Phúc gạt nước mắt nói tiếp: “Chỉ vì chúng tôi thích Vi Vi, trong lòng cô ấy hận tất cả gia đình của chúng tôi. Bốn năm trước, sau khi cô bỏ nhà đi đã cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, chúng tôi đều cho rằng cô áy gặp tai nạn ở bên ngoài. Tôi và mẹ kế của cô ấy đã rất buồn một thời gian nhưng không ngờ rằng cách đây không lâu, Vi Vi nói rằng cô đã nhìn thấy cô ấy trong đoàn phim. Mẹ kế của cô ấy và tôi vẫn không tin. Tôi chưa bao giờ nghĩ đó thực sự là cô ây!”
Lâm Đại Phúc gào khóc thảm thiết: “Đứa trẻ đó thật độc ác! Đã mấy năm rồi cũng không liên lạc với gia đình. Tôi và Hà Anh vui vẻ tìm cô ấy, rốt cuộc thái độ của cô ấy đối với chúng tôi còn không bằng người lạ. Sau này … Sau này tôi mới biết rằng cô ây kiêu ngạo như vậy, tất cả là do có người làm hậu thuẫn.”
Mắt của phóng viên lóe lên.
“Ý ông là Lâm Quán Quán quả nhiên có người bao nuôi đúng không?”