Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1003: Chương 1003: Chương 1002




“Vậy chẳng phải là được rồi sao!

Hồng Vũ có chút mơ hồ.

Nói rất có đạo lý, nhưng… hình như có chỗ nào đó không đúng.

“Quán Quán…”

“Vậy cứ quyết định vậy đi.” Lâm Quán Quán sợ sự tình lại có biến cố gì, vội vàng cắt ngang lời cô ta nói, “Tôi dẫn hai đứa nhỏ đi trước, ngày khác mời cô ăn bánh ngọt!”

Hồng Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Thật sao?”

‘Xoài ban kích mười hai tấc!

Ánh mắt Hồng Vũ chợt sáng lên, nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta lại ảm đạm, cô ta bĩu môi, cúi đầu ủ rũ nói, “Không được! Cậu chủ ra lệnh, bảo tôi một tháng này không thể ăn bánh ngọt và món tráng miệng, hu hu… một tháng đó, quả thực muốn chết luôn đó!”

“Không cho anh ta biết là được!”

“Thật sự có thể sao?”

“Chỉ cần cô coi như không nhìn thấy tôi và hai đứa nhỏ, ngày khác nhất định sẽ cho cô ăn bánh ngọt thật no!”

Hồng Vũ gật đầu, nghiêng người chạy đến bên kia bàn ăn, cô nằm sấp trên bàn ăn, ngáp một cái, “Ai nha, thật buồn ngủ! Hồng Vũ ngủ thiếp rồi, Hồng Vũ không thấy gì cả.”

Trong lòng Lâm Quán Quán nóng bỏng.

Tuy rằng bánh ngọt là điểm yếu của Hồng Vũ, nhưng cô ta càng nghe Long Ngự Thiên nói, Hồng Vũ đây là đang thả nước cho cô.

Thấy vậy. * Lâm Quán Quán vội vàng dắt hai đứa trẻ rời khỏi phòng ăn.

Phòng khách.

Vừa đi đến phòng khách, còn chưa đi ra khỏi biệt thự, đã nhìn thấy Hoằng Dụ mặt không chút thay đổi đứng ở cửa ra vào.

Trong lòng Lâm Quán Quán căng thẳng.

Hoằng Dụ là trợ lý đắc lực nhất của Long Ngự Thiên, anh ta cũng không dễ lừa gạt như Hồng Vũ!

“Tránh ra!”

Hoằng Dụ không nhúc nhích, anh ta nhìn sâu Lâm Quán Quán, ánh mắt có chút phức tạp. Một lúc lâu sau, ngay khi Lâm Quán Quán cho rằng anh sẽ không mở miệng, thì anh ta lại nói chuyện.

“Lâm Quán Quán!”

“Nói!

“Cô đối với cậu chủ… có hiểu lầm.” Hiểu lầm?

Lâm Quán Quán cười lạnh, “Anh là thuộc hạ của Long Ngự Thiên, đương nhiên nói giúp anh ta rồi!”

Đếm từng giây trôi qua Hoằng Dụ nhíu mày rất chặt.

Lâm Quán Quán nắm chặt cổ tay hai đứa nhỏ, lạnh lùng nhìn anh ta, “Chuyện của tôi với Long Ngự Thiên, anh và Hồng Vũ là rõ ràng nhất! Lúc trước anh ta cứu mạng tôi, quả thật tôi rất cảm kích anh ta! Anh ta yêu cầu tôi làm bạn gái của anh ta, tôi đồng ý! Nhưng… giữa chúng tôi có giống như tình nhân hay không? Khi anh ta gặp tôi, mặc kệ tôi trốn ở đâu anh ta cũng có thể tìm được, mặc kệ tôi đang làm cái gì, đều phải dừng lại tất cả trong tay phục vụ cho anh ta! Lúc anh ta không muốn gặp tôi, một khi biến mất chính là mười ngày nữa tháng, thậm chí còn lâu hơn! Anh đã bao giờ nhìn thấy một cặp tình nhân giông như vậy chưa?

“Cậu chủ đó là…”

“Đủ rồi!” Lâm Quán Quán cắt ngang lời anh ta, “Đừng nói với tôi anh ta bận rộn, anh ta có khổ tâm! Tôi không ăn cái này! Tôi nghĩ không ra, nếu anh ta quyết định rời đi, ngay cả khi tôi tìm Cơ Dã Hỏa làm bạn trai cũng không xuất hiện… Ý tứ này không phải đã rất rõ ràng sao, muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao, đã như vậy, vì sao chờ tôi về nước lại xuất hiện bên cạnh tôi? Nhưng tuyệt đối đừng nói với tôi là Long Ngự Thiên đối với tôi nhớ mãi không quên… Ha! Tôi cũng không phải tiên nữ hạ phàm, điểm này tự biết tôi vẫn có. Tại sao anh ta về nước… chỉ có anh biết rõ nhất!

Hoằng Dụ vẫn mặt xụi lơ, chỉ là nhìn ánh mắt Lâm Quán Quán càng thêm phức tạp, “Những chuyện này, tôi không thể giải thích nguyên nhân với cô!”

Lâm Quán Quán có biểu cảm “Tôi biết ngay là như vậy.”

“Nhưng tôi phải nói cho cô biết.” Hoằng Dụ tỉ mỉ nói cười mặt càng thêm nghiêm túc, “Cậu chủ chưa từng làm chuyện tổn thương cô!”

Lâm Quán Quán suýt chút nữa bị tức giận nở nụ cười!

Làm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.