Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1010: Chương 1010: Chương 1009




Cô không ngừng đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đợi một hồi cuối cùng trước cửa phòng bệnh cũng có động tĩnh.

Tống Liên Thành tự mình đẩy Tiêu Lăng Dạ trở về.

Lâm Quán Quán mở cửa, vội vàng đón anh: “Thế nào, có nghiêm trọng không?”

“Không sao đâu!”

Lâm Quán Quán nhíu mày, nhìn Tống Liên Thành: “Anh nói đi!”

Tiêu Lăng Dạ híp mắt nhìn anh ấy một cái, Lâm Quán Quán cảnh giác phát hiện, cô trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ: “Anh nhìn anh ấy làm gì! Tiêu Lăng Dạ em cảnh cáo anh, anh dám gạt em, em sẽ không để yên cho anh đâu! Tống Liên Thành, anh nói đi! Tiêu Lăng Dạ rốt cuộc bị sao? Có phải bị thương rất nghiêm trọng không?” Tống Liên Thành sờ sờ cái mũi: “Không sao, chỉ là gãy hai cái xương sườn mà thôi!”

Xương sườn bị gãy, vậy mà dám nói không sao?!

Trên trán Lâm Quán Quán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

‘Đừng lo lắng! vấn đề không lớn, tôi đã kiểm tra qua. Không có tổn thương nội tạng, cũng không có đọng nước, chỉ là gãy xương, mà cũng không gãy hẳn. Thương tích cũng nhẹ, chỉ cần tuân thủ trị liệu tốt, cố định bằng băng vải một chút, sau đó nghỉ ngơi trên giường mấy ngày là được!”

Lâm Quán Quán nghi ngờ nhìn anh ấy: “Thật sao?”

“Thật!”

Cô không tin!

Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì tại sao vừa rồi biểu cảm của Tống Liên Thành lại nghiêm trọng như vậy!

“Tống Liên Thành, anh đừng gạt tôi. Để tôi nói cho anh biết chuyện này, nhà chúng tôi tôi là nóc nhà, anh đắc tội với Tiêu Lăng Dạ cũng không đáng sự, nếu anh dám gạt tôi… Có tin là, tôi có một trảm cách để cho Tiêu Lăng Dạ trừng trị anh!”

Tống Liên Thành toát mồ hôi!

Anh ấy không mong gì khác, nhanh chóng giơ tay lên, làm dấu thề thốt: “Chị dâu! Tôi nào dám nói dối cô, những gì tôi nói đều là sự thật.”

‘Vậy thì anh vừa rôi do dự cái gì?

Lần này Tống Liên Thành không dám che giấu gì nữa: “Bởi vì vết thương ngoài của lão đại quá nghiêm trọng, cho nên tôi mới do dự không biết có nên nói cho cô biết không!”

“Vết thương ngoài?”

“Đợi chút nữa cô nên tự mình xem sẽ hiểu.”

Lâm Quán Quán nhíu mày.

Hai người đỡ Tiêu Lăng Dạ từ trên giường đẩy nằm xuống giường bệnh, Tống Liên Thành chịu đựng đau đớn, từ trong túi lấy ra một loại thuốc mỡ: “Chị dâu, lát nữa cô bôi thuốc mỡ này lên vết thương ngoài cho lão đại.

Thuốc mỡ này rất hiệu nghiệm … Nó có thể khiến cho vết thương của anh ấy lành nhanh hơn, dùng lượng nhất định thôi nha… Đây là thuốc mỡ bí truyền của gia đình tôi, rất quý giá!”

Lâm Quán Quán cầm lấy thuốc mỡ nói: “Hiểu rồi!”

Tống Liên Thành vội vàng bước đi.

Cửa phòng đóng lại.

Lâm Quán Quán không nói hai lời, cô di chuyển một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở mép giường, vươn tay vén vạt áo bệnh nhân của Tiêu Lăng Dạ!

Tiêu Lăng Dạ nắm lấy tay cô.

“Buông ra!”

“vẫn là đừng nhìn…” “Buông ra!”

Tiêu Lăng Dạ bất đắc dĩ buông tay.

Lâm Quán Quán vén vạt áo bệnh nhân lên, lộ ra vùng da bên hông của anh.

Chỉ nhìn thoáng qua, cái mũi cô bỗng nhiên đau xót, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Tiêu Lảng Dạ… Anh có đau không?1 “Tiêu Lăng Dạ…Anh có đau lắm không?”

Làn da màu đồng nguyên bản của anh giờ che kín bằng những vết bầm tím xỉn màu, một vài chỗ thậm chí máu vẫn còn rỉ ra, phần da bụng gần như không còn nguyên vẹn.

Cô lại vén vạt áo hướng lên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.