Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1022: Chương 1022: Chương 1021




“Mẹ đến là để ngăn con đăng ký kết hôn. Bây giờ, thật đáng tiếc phải nói với mẹ rằng chúng con đã trở thành vợ chồng hợp pháp! Mà mẹ, chỉ có thể chấp nhận sự thật này!”

Khương Ninh ôm ngực, thở gấp!

Trong cơn tức giận, bà ta siết chặt nắm đấm, hai tay cũng siết chặt, thậm chí quên mất Tâm Can vẫn đang ở trong vòng tay của bà ta.

“A… Đau!”

Tâm Can sợ hãi kêu lên một tiếng: “Bà nội, đau quá! Bà buông cháu ra!”

“Không! Tôi sẽ không buông ra! Tôi sẽ không buông ra!” Hai mắt Khương Ninh đỏ lên, thét chói tai: “Tâm Can là cháu gái của tôi, của tôi! Không ai có thể cướp cháu từ tay tôi! Không ai có thể!”

Tâm Can bị dáng vẻ điên khùng của Khương Ninh làm cho hoảng sợ, sắc mặt có chút tái nhựt.

“Câm miệng!”

Hai mắt Khương Ninh màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm Tâm Can.

Hôm qua Tâm Can bị bắt cóc cũng không có sợ hãi như vậy, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Khương Ninh thế này, cô bé bị dọa sợ đến phát run!

“A Ninh, bà làm cháu sợ!”

Ông Tiêu giữ chặt tay bà ta: “Buông Tâm Can ra!”

Làm cháu sợ?

Khương Ninh cúi đầu, quả nhiên thấy vẻ mặt Tâm Can đang kinh hãi mà nhìn mình, bà ta sửng sốt, vô thức buông lỏng cánh tay ra, Tâm Can giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, kinh hãi nhảy ra khỏi vòng tay của Khương Ninh: “Ba!”

Tiêu Lăng Dạ mở rộng vòng tay đón lấy cô bé.

Cô bé lập tức trốn vào trong vòng tay của Tiêu Lăng Dạ.

“Tâm Can…. Thực xin lỗi, bà nội không phải cố ý, bà nội làm cháu đau đúng không? Cháu lại đây để bà nội xem…”

Tâm Can khẽ thò đầu ra từ phía sau Tiêu Lăng Dạ, dừng sức nắm chắc vạt áo vest của anh, ánh mắt cô bé nhìn Khương Ninh vẫn như cũ kinh nghi bất định.

Khương Ninh vô cùng hối hận: “Tâm Can… Bà nội thật sự không phải cố ý. Cháu có thể tha thứ cho bà được không?”

Tâm Can rùng mình khi nhớ đến dáng vẻ điên cuồng vừa rồi của bà ta, cả người run rẩy, nhanh chóng trốn sau lưng Tiêu Lăng Dạ.

“Tâm Can…”

Theo bản năng Khương Ninh tiến lên hai bước.

“A Ninh!” ông Tiêu giữ chặt bà ta: “Bà đã làm cháu nó sợ, đừng tới gần cháu nữa.”

Đừng tới gân cháu?!

Đó là cháu gái của bà ta, dựa vào cái gì mà không cho bà ta tới gần!

Người phụ nữ Lâm Quán Quán kia, cô đã cướp đi hai đứa con, cướp đi cháu đích tôn của bà ta, bây giờ cô còn cướp đi cả cháu gái duy nhất một tay bà nuôi nấng?!

Oanh!

Giống như một quả bom nổ tung trong đầu, lý trí của Khương Ninh trong nháy mắt bị chôn vùi!

Đôi mắt bà ta lại lần nữa đỏ ngầu.

Bà ta cúi đầu.

Ánh mắt đỏ ngầu của bà ta dừng lại trên tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi chói mắt, đột nhiên nhào tới giấy kết hôn như điên: “Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý chuyện hai người kết hôn! Tôi sẽ không thừa nhận, tôi sẽ không thừa nhận!”

Bà ta giật lấy tờ giấy đăng ký kết hôn muốn xé nát nó, như thể làm vậy là sẽ làm mất giá trị hôn nhân của Tiêu Lăng Dạ và Lâm Quán Quán.

Tiêu Lăng Dạ ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn bà ta cuồng loạn.

Ngay tại thời điểm bà ta muốn xé giấy đăng ký kết hôn, anh mới chậm rãi nói: “Xé đi! Cho dù không có giấy đăng ký kết hôn, cũng không thể thay đổi sự thật là chúng con đã đăng ký rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.