Lâm Quán Quán ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Lâm Duyệt lon ton đi tới cửa bên cạnh, ấn một bàn tay vào nắm cửa phòng bên cạnh.
“Rắc —’ Lâm Quán Quán nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tim cô càng đập nhanh hơn: “Chị ơi, có thể mở mắt được chưa?”
“Được rồi!”
Cô mở mắt ra!
Hứa Dịch vẫn như trước đây, trang điểm nhẹ nhàng, anh ấy đẩy một cái bánh kem cao gần một người từ trong phòng bước ra, phía sau anh ấy đều là những người quen thuộc của cô.
Tự mình nhận lấy Cơ Dã Hỏa!
Lãnh Quân Lâm!
Đạo diễn Lý Mưu!
Hoàng Linh!
Còn có Tôn Thiến và Giản Ninh!
Mọi người nhìn Lâm Quán Quán mỉm cười và đồng thanh nói: “Quán Quán, chúc mừng tân hôn!”
Lâm Quán Quán che miệng lại, nước mắt đột nhiên chảy ra.
“Mọi người, mọi người vậy mà đều tới…”
Cơ Dã Hỏa bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Nếu có lựa chọn, tôi không muốn tới đâu!”
“Cái gì?
Lâm Quán Quán nghe không rõ.
Lý Mưu khoát tay, cười toe toét: “Dù sao anh Tiêu vẫn luôn là nhà đầu tư lớn nhất trong “Khuynh Thành Truyện”. Tổng giám đốc Tiêu không sợ chậm trễ tiến độ quay. Anh ấy có nhiều tiền nên cho đoàn phim một ngày nghỉ phép, tiền lương còn trả gấp đôi… Tôi đương nhiên là nhân một ngày nghỉ ngơi, đến chúc mừng cho cô!”
Hoàng Linh phấn khích tiến lại gần: “Quán Quán! Chúc mừng tân hôn!
Ha ha, không ngờ chớp mắt một cái em lại trở thành vợ của sếp chị, ha ha, chị muốn ôm chặt cái đùi to này, sau này liền theo em lăn lộn!”
Tôn Thiến vẫn thẹn thùng như cũ: “Quán Quán, chúc phúc cho chị!”
Giản Ninh chớp chớp mắt: “Quán Quán, phòng này là chúng mình cùng nhau trang trí đó… Nhưng thời gian vội quá, chỉ có thể trang trí như thế này, tân hôn vui vẻ!”
Chóp mũi Lâm Quán Quán đỏ bừng.
‘Thích không?
Phía sau, không biết Tiêu Lăng Dạ ngồi trên xe lăn đi tới từ lúc nào, dịu dàng nhìn cô.
“Thích!”
Lâm Quán Quán gật đầu thật mạnh!
Vốn dĩ nhìn thấy thái độ của lão gia và Khương Ninh, trong lòng cô cảm thấy cỏ chút khỏ chịu … Mẹ cô mất sớm, Lâm Đại Phúc càng không xứng làm ba cô, cô còn nghĩ rằng không có ai chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cô với Tiêu Lăng Dạ.
Nhưng Tiêu Lăng Dạ dùng hiện thực để nói cho cô biết, rằng có người chúc phúc bọn họ, hơn nữa những người chúc phúc này đều chính là người thân nhất, người bạn tốt nhất của cô!
“Tiêu Lăng Dạ, sao anh lại tốt như vậy!”
Thấy cô vui vẻ, khóe miệng Tiêu Lăng Dạ cũng nở một nụ cười: “Vậy … Có nên khen thưởng một chút?”
Anh có ý nói đùa nhưng đâu biết rằng ngay khi vừa dứt lời, Lâm Quán Quán vậy mà đã thực sự ôm lấy cổ anh và trao cho anh một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt trước mặt mọi người.
Tiêu Lăng Dạ sửng sốt, nhưng rất nhanh đảo khách thành chủ, một tay để lại sau đầu của cô, càng hôn càng sâu.
Bên cạnh là tiếng mọi người ồn ào.
Khi nhận ra mình đang làm cái gì, gương mặt Lâm Quán Quán đã đỏ bừng, hai lỗ tai nóng lên.
Sau một nụ hôn, trán của hai người áp vào nhau.
Tiêu Lăng Dạ nói nhỏ.
“Bảo bối, hôm nay em thật nhiệt tình!”