Các cụ già vốn đang ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau, nhìn thấy xe tiến vào, cũng sôi nổi dùng giọng quê nhà nghị luận.
Lâm Quán Quán phát hiện chính mình thật sự xem nhẹ thời gian.
Mười mấy năm không có trở về, dù cho cô có nhận ra cây tùng cửa thôn thì lúc vào thôn trang cũng tìm không thấy cảm giác quen thuộc, nhà ở thô sơ lúc trước cơ hồ đã không còn nữa, ngay cả nhà ngói cũng rất ít thấy, tất cả đều là nhà lầu rực rỡ.
Lâm Quán Quán mờ mịt ngồi ở chỗ kia, phát hiện chính mình không tìm thấy đường về nhà.
“Dừng xe!
Tiêu Lăng Dạ trầm mắt hô một tiếng, xe lập tức theo tiếng mà dừng lại.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Chúng ta xuống xe hỏi đường một chút.”
“ừm!”
Tiêu Lăng Dạ nắm tay Lâm Quán Quán, Duệ Duệ cùng Tâm Can gắt gao theo ở phía sau, một nhà bốn người chậm rãi xuống xe, hướng về phía mấy cụ già đang nói chuyện phiếm.
Các cụ tò mò nhìn bọn họ, lại lần nữa dùng giọng quê nhà nghị luận.
“Nha! Thật là muốn tới thôn chúng ta sao?”
“Không phải chứ, nhìn rất lạ mắt, còn hưng khả năng đi lầm đường, tới hỏi đường đi.”
“Cũng có khả năng!”
Lòng bàn tay Lâm Quán Quán toát ra một lớp mồ hôi, cô chậm rãi đến gần, ánh mắt quét một vòng trên khuôn mặt các cụ già, đột nhiên phát hiện một khuôn mặt quen thuộc!
Cô kinh hỉ bước đi đến trước mặt bà ấy: “Đại nương, bà còn nhớ cháu không?”
Bà ấy mờ mịt mà cảnh giác nhìn Lâm Quán Quán.
“Cháu gái! Cháu có nhận sai người rồi không, bà không quen biết cháu, bà gác cháu nói bà nói cho cháu biết, nhà ở đây rất nghèo, ăn còn không có ăn, cháu không lừa được gì ở chỗ bà đâu. Cháu gái, bà thấy cháu còn trẻ, ngàn vạn lần phải đi đường ngay không thể làm chuyện hãm hại lừa gạt này nha!”
Cô thế nhưng bị trở thành kẻ lừa đảo!
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười.
Cô để sát vào bà lão: “Đại nương, bà không quen biết cháu sao? Bà nhìn kỹ xem cháu là ai, bà đã quên, khi còn nhỏ bà gói sủi cảo thường xuyên múc một chén cho cháu với chị gái cháu ăn nữa đấy.”
Bà lão đầu tiên là mờ mịt, nhìn chằm chằm mặt Lâm Quán Quán nhìn nửa ngày, đột nhiên bà đột nhiên vỗ đùi: “Nhớ ra rồi! Nhớ ra rồi! Quán Quán! Cháu là tiểu Quán Quán nhà cách vách!”
Bà lão kinh ngạc cùng vui mừng đứng lên, lôi kéo tay Lâm Quán Quán không ngừng đánh giá cô: “Ai u! Tiểu Quán Quán nháy mắt đã lớn như vậy rồi, còn lớn lên rất phô trương, đại nương tuổi lớn, hoa mắt lập tức không nhận ra được! Quán Quán, mấy năm nay cháu sống thế nào, còn có Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt sống có tốt không?”
Hốc mắt Lâm Quán Quán có chút hồng: “Tốt! Cháu với chị của cháu đều khá tốt!”
“Tốt là tốt..Tốt là tốt! Lúc trước cháu với Duyệt Duyệt bị người ba lòng dạ hiểm độc đón đi, bà với ông nhà còn lo lắng anh ta đối xử không tốt với cháu cùng Duyệt Duyệt! Nhìn cháu hiện tại lớn lên phô trương liền biết cuộc sống của cháu khẳng định trôi qua không kém!”
Lâm Quán Quán cười mi mắt cong cong. . Truyện Linh Dị
Trước mặt là đại nương họ Chu là Lâm Quán Quán dựa theo bối phận trong thôn mà gọi là đại nương, Chu đại nương cũng là hàng xóm nhà bọn họ, nhà đối diện nhà cô chỉ cách nhau một cái đường đất.
Các người già ở đây đều là người cùng thôn đều biết Lâm Quán Quán, chỉ là không có thân cận giống như Lâm Quán Quán với Chu đại nương, nghe nói người trước mắt là Lâm Quán Quán, mấy người già vừa mừng vừa sợ mồm năm miệng mười nói lên.
“Ai nha! Thật là tiểu Quán Quán sao, nữ lớn sau mười tám tuồi càng ngày càng đẹp, lời này nói một chút đều không giả, tiểu Quán Quán khi còn nhỏ đã phô trương, hiện tại trổ mã càng đẹp mắt! Đấu gác tựa như đại minh tinh trong TV vậy.
“Ai u! Nghe như vậy tôi đột nhiên nghĩ tới, mấy ngày nay xem phim truyền hình “Uyển Phi Truyện” cô gái diễn Thần phi kia không phải tên Lâm Quán Quán sao! Thời điểm xem tôi còn tưởng rằng là trùng tên trùng họ, nay vừa thấy chẳng phải đúng là tiểu Quán Quán của chúng ta sao!”
“Đúng thật đúng thật! Tôi cũng nghĩ tới!”