Khóe miệng cô run rẩy, quả thực không đành lòng nghe.
Quả nhiên!
Ý niệm vừa mới hiện lên liền nghe được Cha Lâm cười nói.
“Thời điểm Quán Quán vừa tới đây, vừa nhìn đã khiến người thương. Cô bé tới đây lúc mới 6 tuổi, phấn điêu ngọc trác, đặc biệt đáng yêu xinh đẹp! Vừa tới tính tình con bé cũng yên tĩnh, không thích nói chuyện, chúng ta còn tưởng rằng là cô bé hướng nội. Sau khi quen thuộc mới biết được tất cả đều là biểu hiện giả dối. Thời điểm con bé vừa tới là sợ người lạ, ở chỗ này sinh sống mấy ngày liền hoàn toàn không biết sợ là gì, giống từ gì trên TV gần đây hay nói nhỉ.”
Cha Lâm nhất thời nghĩ không ra.
Chu đại nương tiếp một câu: “Giải phóng bản thân!
“Đúng đúng đúng, chính là giải phóng bản thân!” Cha Lâm cười ha ha: “Không bao lâu con bé liền giống như con khỉ hoang chạy nhảy lung tung. Đúng rồi, vừa rồi trong sân có thím Diêu, cháu có thấy không?”
Tiêu Lăng Dạ gật đầu, nghe một cách cẩn thận.
“Thím Diêu sinh sáu đứa con, năm đứa đầu đều là con gái, cuối cùng rốt cuộc cũng sinh được đứa con trai!
Bốn đứa con gái nhà bọn cùng tuổi với Quán Quán, hai chị em nó thường xuyên chơi với nhau. Có một lần mấy cô bé này với nhau mà còn gây ra một chuyện kinh thiên động địa nữa cơ!”
Tiêu Lăng Dạ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Duệ Duệ cùng Tâm Can cũng ôm mặt, nghe rất nghiêm túc.
Chỉ có một mình Lâm Quán Quán.
Mặt cô đỏ lên, xin tha nói: “Đại cha cha đừng nói nữa, quá mất mặt.”
“Quán Quán còn biết thẹn thùng sao!” Cha Lâm cười ha ha: “Được được được, đại cha không nói, không nói!”
Nói chuyện sao chỉ có thể nói một nửa được!
Tâm Can tức khắc nóng nảy: “ông Lâm! Ông không thể xấu như vậy Tâm Can tò mò, ông mau nói cho Tâm Can, mama rốt cuộc làm cái gì mà kinh thiên động địa.”
“Ông ơi ông ơi!”
Trong lòng cha Lâm mềm nhũn: “Được rồi được ròi, ông nói cho cháu nghe! ông nhớ đó vẫn trong năm đầu tiên mẹ cháu đến đây, ngày đó là ngày chủ nhật không đi học, con bé với mấy đứa nhỏ ở nhà thím Diêu chơi mèo vờn chuột! Các cháu không biết chứ, lúc ấy trong nhà đều là nhà đất cùng nhà ngói, trong nhà thường xuyên có chuột cho nên rất nhiều nhà sẽ chuẩn bị đồ ăn pha với thuốc diệt chuột, để trong góc cho chuột ăn.
Nhà thím Diêu dùng khoai lang đỏ pha với thuốc diệt chuột, lúc ấy mấy đứa nhỏ không thứ gì để ăn vặt, đám trẻ chơi trốn tìm vừa vặn tìm thấy khoai lang đỏ.”
Tâm Can nhảy dựng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mấy mấy đứa nhỏ liền lấy khoai đó ăn!”
“A?!
Tâm Can trừng lớn mắt.
Hiệu trưởng trường bọn nhỏ còn có thôn dân ở thôn bên cạnh tất cả đều tới nhà thầy thuốc để nhìn, chuyện này bị rất nhiều người làm thành bài học nhỏ để dạy mấy đứa trẻ trong nhà nữa cơ.”
Xong rồi!
Không còn mặt mũi gặp người!
“Mama.”
Lâm Quán Quán bụm mặt giả chết.
Tâm Can giữ chặt tay cô, hưng phấn nói: “Mama mama! Tâm Can rốt cuộc biết được chính mình tham ăn giống ai rồi!”
Lâm Quán Quán nhìn trời.
Nhìn ra Lâm Quán Quán xấu hổ, Chu đại nương chọc chọc cánh tay cha Lâm: “Được rồi được rồi! Đều là mấy chuyện năm xưa, đừng nói nữa.”
“Ha ha, được! Ăn cơm ăn cơm!”
Món chính phương bắc cơ bản đều là màn thầu.
Lâm Quán Quán còn ổn, Tiêu Lảng Dạ lại ăn không quen, Lâm Quán Quán chú ý tới anh bẻ màn thầu trong tay, thong thả ung dung ăn nhưng tốc độ rất chậm.
Động tác Duệ Duệ cũng giống anh.