Anh ở trong bệnh viện rất lâu, ba anh tức giận lấy ra thủ đoạn lôi đình đuổi Liễu Uyển Lê cùng Tiêu Kính Niên đi, hơn nữa cắt đứt quan hệ với bọn họ!
Tiếp theo, anh xuất viện.
Liên tiếp những chuyện phát sinh sau này đã là một đoạn thời gian rất dài về sau.
Xuất viện xong, anh liền mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.
Ngay sau đó anh tìm bác sĩ chữa bệnh, hoàn thành việc học rồi tiếp nhận tập đoàn Tiêu thị. Anh muốn đi tìm lại cô bé cứu anh năm đó như sao cũng đều tìm không thấy manh mối. Ông chủ siêu thị đã qua đời, không có người biết là ai đem anh đưa đến siêu thị anh chỉ biết cô bé cứu anh là người Huyện Tuyền, còn có một mảnh vườn đầy cây táo.
Nhưng Huyện Tuyền là một huyện khá đông và lớn của cả nước lúc ấy, vườn táo ở Huyện Tuyền cũng nhiều không kể xiết.
Biển người mênh mông muốn tìm một cô bé không xác định tên, không xác định tuổi, cũng không xác định hình dáng quả thực là mò kim dưới đáy biển!
Ngay cả như vậy, anh cũng không có từ bỏ.
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, sau khi gặp được Lâm Quán Quán anh cơ hồ đã từ bỏ tìm kiếm, lúc sau lại toát ra một cái hàng giả Chu Tư Tư, lúc ấy anh cũng đã nghĩ kỹ.
Anh đã có Quán Quán, cần gì phải đi tìm cái người hư vô mờ mịt kia?
Nhưng hiện tại!
Khi anh đã không còn ôm hy vọng gì thì cha Lâm lại làm anh bốc cháy lên hy vọng!
Phanh!
Thình thịch!
Trái tim Tiêu Lăng Dạ kinh hoàng, anh liếm liếm khóe miệng khô khốc, siết chặt chén rượu trong tay: “Đại cha… Ông còn nhớ rõ, cụ thể là chuyện năm nào không?”
“Năm nào?” Cha Lâm nhíu mày cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên, ông vỗ cái bàn một cái: “A! ông nhớ ra rồi! Năm đó Quán Quán tám tuổi, ông nhớ rõ chuyện này qua không bao lâu, con trai ông bắt đầu xem mắt lần đầu tiên mà!”
Tám tuổi! . Truyện Hài Hước
Năm nay Quán Quán 24 tuổi!
Nói cách khác chuyện xảy ra vào mười sáu năm trước!
Mà anh bị bắt cóc vừa vặn cũng là mười sáu năm trước sự tình!
Tiêu Lăng Dạ yết hầu càng thêm khô khốc.
Ngón tay anh run rẩy: “ông còn nhớ rõ là vào tháng mấy không?”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ quá nghiêm túc.
Bị anh ảnh hưởng, sắc mặt cha Lâm cũng nghiêm túc, ông cẩn thận nghĩ nghĩ: “Hẳn là tháng chín hoặc tháng mười, ông nhớ rõ lúc ấy thời tiết chuyển lạnh, táo cũng sắp tới mùa chín.”
Dừng một chút, ông cẩn thận nhìn Tiêu Lăng Dạ liếc mắt một cái: “Tiểu Tiêu, sắc mặt cháu rất khó xem! Có phải đại cha nói sai cái gì, chọc cháu không vui không?”
Nói xong, cha Lâm có chút câu nệ xoa xoa tay: “Đại cha là một người thô lỗ, cũng biết cái nào có thể nói, nếu ông có nói sai gì thì cháu ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với đại cha.”
Tiêu Lăng Dạ nỗ lực ức chế cảm xúc của mình!
Mười sáu năm trước.
Anh bị bắt cóc chính là vào tháng.
9 Tất cả mọi chuyện đều trùng khớp!
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ sáng quắc nhìn Lâm Quán Quán, anh nhấp môi không nói chuyện, sâu thẳm trong con ngươi lại tựa như núi lửa sắp phun trào, cực nóng mà mãnh liệt.
Trong lòng Lâm Quán Quán bị nhìn đến nhảy dựng, cô nắm lấy tay Tiêu Lăng Dạ lại cảm giác bàn tay trong tay cô run nhè nhẹ.
Lâm Quán Quán hoảng sợ.
“Tiêu Lăng Dạ Tiêu Lăng Dạ anh không sao chứ? Có phải hôm nay đi nhiều quá nên mệt rồi không? Có phải xương sườn bị đau không?”
“Anh không sao!”
“Hiện tại anh căn bản không giống người không bị sao chút nào.” Lâm Quán Quán buông chiếc đũa, duỗi tay đỡ lấy cánh tay anh: “Chúng ta lập tức đi bệnh viện.”