“Quán Quán, cậu nằm nghỉ ngơi một lát đi, mình đi lấy nước cho cậu! Buổi sáng mình đến có đun một ấm nước rồi để nguội, uống vào chắc chắn giải nhiệt hơn so với nước ấm.”
‘Được, được, được!”
Ngay khi Giản Ninh rời đi, Lâm Quán Quán liền nằm trên ghế nhắm hai mắt lại, nhân viên công tác đều ở cách xa, cũng không có người tới quấy rầy cô.
Một lát.
đều là những người bạn thân của cô, cô phát hiện… Bất kỳ ai là người của Long Ngự Thiên, cô đều không thể chấp nhận được.
Trong lòng cô bất an: “Long Ngự Thiên, anh nói cho em điểm mấu chốt… Có phải là người mà chúng ta rất tin tưởng không? Anh đừng sự em chịu không nổi, năng lực chịu đựng của em rất mạnh đó.”
“Không phải!”
“Thật?”
Tiêu Lăng Dạ xoa xoa tóc cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, không phải là bạn của em làm đâu!”
Lâm Quán Quán vỗ ngực một cách khoa trương: “Làm em sợ muốn chết! Dù sao không phải bạn của em là được!”
Cô không có nhiều bạn lắm, hơn nữa từng người một cô đều rất coi trọng, nếu bạn của cô có quan hệ gì với Long Ngự Thiên, người bạn đó chắc chắn là không còn cách nào khác.
vẫn may vẫn may!
Lâm Quán Quán yên tâm, tiếp tục ăn cơm hộp.
Thời tiết quá nóng, đoàn phim lại quay ngoài trời, toàn bộ phim trường cũng có rất ít cây cối, chỗ có quạt điện lại càng ít. Hầu hết các nhân viên và diễn viên đều ăn cơm dưới ánh nắng chói chang, nóng nực đến mức toát mồ hôi hột.
Trong đám đông, Lâm Quán Quán nhìn thấy Tôn Thiến, người đang nóng đến mức sắc mặt bị tái nhợt.
Dù điều kiện gia đình của Tôn Thiến rất tốt, nhưng dù sao cô ấy cũng là người mới trong giới giải trí, vẫn là người mới đến thậm chí còn không có trợ lý, lúc này cô ấy đang mặc một chiếc cổ trang màu xanh lá cây đứng cùng với một vài nữ diễn viên khác.
Đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, dáng người cô ấy lộ ra vô cùng đơn bạc, thi thoảng lau mồ hôi, trông vô cùng đáng thương.
“Thiến Thiến!” Lâm Quán Quán hô một tiếng, ra hiệu với cô ấy: “ở đây!”
Tôn Thiến cầm hộp cơm, nhìn thấy Lâm Quán Quán và Tiêu Lăng Dạ ở dưới táng cây, do dự một chút vẫn là cầm hộp cơm đi tới.
“Quán Quán!”
Lâm Quán Quán lôi tờ báo ra trải bên cạnh: “Em bên đó nóng quá, ngồi đây ăn đi.”
theo bản năng mắt Tôn Thiến nhìn Tiêu Lăng Dạ.
“Em nhìn anh ấy làm gì.” Lâm Quán Quán dở khóc dở cười: “Anh ấy không có ăn thịt em đâu.”
“Không sao, em không nóng…”
“Đỗ mồ hôi đầm đìa mà bảo không nóng!” Lâm Quán Quán vỗ vỗ tờ báo bên cạnh: “Mau ngồi đây hóng miếng gió đi. Hôm nay nóng quá, đừng để bị cảm nắng.”
Tôn Thiến thật sự rất nóng.
Nghe vậy, cô ấy không từ chối nữa, vén váy lên, ngồi lên trên tờ báo.
Có quạt điện thổi, tuy là gió thổi chính là gió nóng nhưng cũng thoải mái hơn nhiều so với việc phơi đầu dưới ánh nắng.
“Quán Quán, em cảm ơn.”
“Ăn cơm đi.”
“Vâng!”
Thấy sắc mặt Tôn Thiến có tiến triển tốt một chút, Lâm Quán Quán mới quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiêu Lăng Dạ, dù sao Tôn Thiến cũng biết chuyện kết hôn của cô với Tiêu Lăng Dạ, nên cô không cần kiêng dè trước mặt cô ấy cái gì nữa.
“Nôn —’ Đang nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy có tiếng nôn khan, khi Lâm Quán Quán vừa quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt Tôn Thiến trắng bệch, đang che miệng mà nôn, Lâm Quán Quán hoảng sợ, nhanh chóng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Em không sao chứ?”