“…” Duệ Duệ nhướng mày: “Chú đang nói cố ý nói là mẹ cháu có chỉ số thông minh thấp?”
“Không phải cô ý!”
“ n?”
“Mà là nói thẳng.”
Khóe miệng Duệ Duệ run rẩy.
Được thôi!
Dưới góc độ công bằng và chính nghĩa để nhìn, lời này của Tiêu Lăng Dạ … Quả nhiên là không sai!
Không phải muốn nói chỉ số IQ của mẹ thấp thật, thực ra mẹ cũng rất thông minh, chỉ là, do cuộc sống trước đây bức bách quá, có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ thật kỹ. Còn bây giờ … Mặc dù cậu bé không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói sau khi mẹ và Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau, rất nhiều chuyện không cần quá nhọc lòng, sau thời gian dài, làm việc nhi liền so trước kia đại điều.
Tính tính!
Một trong hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, cậu xem vào chuyện người khác để làm gì.
Một Tâm Can thôi cũng đủ khiến cậu nhọc lòng.
Bất quá… Nhắm mắt lại, yên lặng nghĩ.
Nếu lại có một đứa em trai hoặc đứa em gái khác … Thì cũng không tồi. .
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Nếu là em trai thì cậu bé có thể dẫn em cùng nhau đi chơi, chờ sau này lớn lên còn có thể cùng cậu bảo vệ mẹ và Tâm Can.
Nếu là em gái thì… Vậy càng tốt.
Nghĩ đến việc có một cô em gái da thịt trắng nõn, mềm mại nép vào trong vòng ngực cậu làm nũng, nói không chừng Tâm Can còn sẽ cùng tranh giành được thương yêu với em, khi em lớn lên, cậu bé cũng sẽ bảo vệ em không bị người khác ức hiếp … Umhh!
Cảm giác này…Trông cũng không tồi!
Hai giờ sau.
“Rắc.”
Tiếng mở cửa phòng vang lên, Tiêu Lăng Dạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt tiếp xúc đến Lâm Quán Quán trong nháy mắt hô hấp của anh giống như bị đình chỉ.
Cửa phòng ngủ.
Lâm Quán Quán mặc một cái sườn xám thêu thùa màu bản cải tiến đen, an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó. Khí chất Lâm Quán Quán thiên mỹ diễm mà cô lại sườn xám màu đen thêu hồng mai lãnh ngạo, hồng mai lãnh ngạo làm khí chất của cô mềm mỏng hơn, làm cả người cô nhìn qua vô cùng ung dung hoa quý.
Thần bí!
Dụ hoặc!
Lại mang theo đoan trang!
Anh tự mình chọn lựa sườn xám. Thiết kế nút bọc.
Nút bọc được cài đến cổ, chỉ lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng nõn thon dài, chiều dài sườn xám mãi đến mắt cá chân nhìn thực bảo thủ nhưng lại xẻ tà đến đùi, dọc theo đường xẻ chân trắng nõn như ẩn như hiện, có loại đẹp mộng mị cao cấp.
Cô tranh điểm tinh xảo, tóc dài chia ba bảy chải ra sau ót thành búi tóc, lộ ra ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ cùng cái trán trơn bóng đầy đặn, nhìn qua chỉ thấy tinh thần sáng láng.
Toàn thân trên dưới cô đều không có mang trang sức lại càng thêm có vẻ thuần túy tốt đẹp.
Trong phòng khách, mọi người đều bị kinh diễm chấn trụ, trong lúc nhất thời không có một chút thanh âm nào.
Lâm Quán Quán bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, vô cùng không được tự nhiên.
Cô cầm một cái túi xách hình vỏ sò, sờ sờ tóc lại sờ sờ sườn xám: “Em mặc thế này có phải là rất kỳ quái không, em chưa bao giờ mặc qua sườn xám, có phải nhìn hơi khó chịu không.”
“Sẽ không!”
Tiêu Lăng Dạ hoàn hồn, ánh mắt anh kinh diễm như cũ: “Rất đẹp!”
“Thật sao?”