Lâm Vi giỏi nhất là mượn đao giết người.
Thấy ánh mắt cô gái ghen ghét, cô vuốt vuốt mái tóc dài: lại thở dài: “Tưởng tiểu thư, ân oán giữa tôi cùng Lâm Quán Quán đã xóa bỏ toàn bộ, bất quá tôi thấy tôi cũng có duyên với cô liền xin khuyên cô một câu, cô vẫn nên đừng trêu chọc người chị này của tôi, người chị này.Thủ đoạn nhiều lắm!”
Chỉ cần có thể làm cô ta mất mặt, để cô ta trở thành chê cười tiệc tối hôm nay cũng coi như là đoạn tuyệt ý tưởng muốn gả vào giới thượng lưu của cô ta.
Hừ!
Lâm Quán Quán!
Mặc kệ cô là thông qua cái phương pháp gì mà tiến vào yến hội, hôm nay nếu đụng tới tôi cô cũng đừng tưởng trải qua tốt đẹp!
Cô siết chặt cốc có chân dài, ánh mắt cảm hận oán độc.
Hiên tai.
Cô sở dĩ biến thành cái dạng hôm nay, tất cả đều là do Lâm Quán Quán cùng Tiêu Dục ban tặng, hai người kia…Một người cô cũng sẽ không bỏ qua!
Bên này.
Sau nhiều lần bị gián đoạn khi ăn, Lâm Quán Quán thở dài không ăn nữa.
Cô quay đầu lại nhìn hướng của biệt thự, bởi vì có cây che nên nhìn ra Tiêu Lăng Dạ có còn ở nơi đó hay không.
Lâm Quán Quán buông chén rượu, chuẩn bị đi xem.
Nhưng cô mới vừa xoay người.
“Đứng lại!”
Lâm Quán Quán không nghĩ là đang kêu cô, bưng chén rượu tiếp tục đi.
“Uỵ! Tôi kêu cô đứng lại, lỗ tai điếc không nghe được à!” Tưởng Y Y chạy tới, một phen túm chặt tay Lâm Quán Quán, nổi giận đùng đùng nói: “Đứng lại!”
Tay bị nắm đau.
Con ngươi Lâm Quán Quán rùng mình, con ngươi sắc bén bắn thẳng đến Tưởng Y Y.
Cô cùng Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau thời gian lâu rồi, cũng học được một ít tinh túy của Tiêu Lăng Dạ, lúc này, ánh mắt cô như điện lãnh lệ như sương, thẳng tắp dừng ở cái tay đang nắm lấy của Tưởng Y Y.
Tưởng Y Y bị ánh mắt của cô dọa sợ, ngực căng thẳng, không đợi đại não phản ứng, cô đã theo bản năng buông lỏng tay ra.
Lâm Quán Quán hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Đáng chết!
Vừa rồi cô thế nhưng lại bị ánh mắt nữ minh tinh này làm kinh sợ!
Tưởng Y Y cảm thấy cực kỳ mất mặt!
Cô ghen ghét dung mạo cùng dáng người của Lâm Quán Quán, lại muốn lấy lòng Lâm Vi, bởi vậy, thái độ với Lâm Quán Quán cực kỳ ác liệt, cô chất vấn: “Vừa rồi tôi kêu cô, cô không nghe được sao!”
Lâm Quán Quán lười biếng nhìn cô: “Cô kêu tôi thì tôi nhất định phải phải trả lời cô à? Cô là ai chứ!”
“Tôi là Tưởng Y Y!” Tưởng Y Y ưỡn ngực nói: “Thiên kim tập đoàn Tưởng thị!”
“Công ty Cương thi? Chưa từng nghe qua!”
Tưởng Y Y giận dữ: “Cô cố ý đúng không!”
Lâm Quán Quán chớp chớp mắt: “Tập đoàn Tưởng thị rất có danh sao?”
Thấy thế.
Một cái phú nhị đại vừa rồi tới đến gần Lâm Quán Quán hảo tâm giải thích: “Tập đoàn Tưởng thị làm ngành thuộc da, ở Vân Thành có chút danh tiếng.”
“A.”
Tưởng Y Y nâng cằm lên, một bộ dáng khổng tước kiêu ngạo.
Lâm Quán Quán ngay sau đó nói tiếp nửa câu: “Vẩn chưa từng nghe qua!”
“Phụt.”
Phú nhị đại xem náo nhiệt rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, anh nhướng mày nhìn Lâm Quán Quán, xa xa nâng chén với cô: “Mỹ nữ, cô thât thú vi!”