“Em từng đến rồi!”
Lâm Quán Quán không để ý đến vẻ mặt của anh, gật đầu nói, “Em đã sống ở đó năm năm. Năm sáu tuổi, khi mẹ em mắt, lúc đó Lâm Đại Phúc đã bán hết tài sản thừa kế mà mẹ và ông ngoại em để lại, ông ấy lấy tài sản chia cho Tôn Hà Anh, rõ ràng là không muốn quan tâm đến em và chị nữa, sau đó gửi bọn em về nhà bà ở Tuyền Huyện. “
Lâm Quán Quán ôm đầu gối, trong mắt tràn đầy uất ức, “Anh không biết đâu, Lâm Đại Phúc thật sự là một tên khốn! Em và chị gái lớn đến như vậy, chưa bao giờ nghe ông ta nhắc đến bà, em vẫn luôn nghĩ bà đã qua đời lâu tôi.”
”.. Em và chị gái chưa bao giờ gặp bà. Khi bà ra ga đón bọn em, bọn em rất sợ, sợ rằng bà sẽ đối xử với bọn em không tốt. Haha, nói đúng ra, chị em em rất may mắn, bà rất tốt, vừa hiền từ vừa ôn hòa, bởi vì bọn em không còn mẹ, bà đặc biệt thương yêu em và chị, có gì ngon bà luôn để phần cho chị em em trước. “
Tiêu Lăng Dạ chăm chú lắng nghe.
Lâm Quán Quán đột nhiên quay đầu lại nói: “Anh nghe nói đến Tuyền Huyện rồi phải không? Là một quận đông dân, nhưng đất đai không nhiều, người trẻ ở đó hầu hết đều ra ngoài làm việc, trong thôn chỉ còn những người già yếu ở lại, người trong thôn đều rất tốt, hàng xóm luôn giúp đỡ lẫn nhau. Nhà anh làm bánh bao sẽ cho nhà tôi một ít, còn nhà tôi nấu đồ ngon cũng sẽ chia cho nhà anh, rất vui vẻ. “
Tiêu Lăng Dạ mỉm cười.
*Ở đó trồng rất nhiều rất nhiều những vườn táo, đợi đến khi táo chín, chị em, em và bà sẽ đi hái táo hộ nhà khác, tiền công không nhiều,nhưng hôm nào xong việc thì họ cũng sẽ cho bà em một túi táo, loại trái cây mà chị em em ăn nhiều nhất chính là táo. “
Tiêu Lăng Dạ nhớ lần trước khi anh nhập viện, cô gọt táo rất chuyên nghiệp.
“Em sống vô lo vô nghĩ ở Tuyền Huyện năm năm. Khi em mười một tuổi, bà qua đời …”
Tiêu Lăng Dạ nắm tay cô.
Lâm Quán Quán lắc đầu, “Tắt cả đều là chuyện trong quá khứ rồi, nên em không buồn nữa. Sau khi bà mắt, em và chị gái không còn chỗ dựa. Lúc đó Lâm Đại Phúc và Tôn Hà Anh đã kết hôn, hai người bọn họ thoải mái vứt hết di vật của mẹ em, còn thuận tiện nuôi dưỡng Lâm Vi, Lâm Đại Phúc đã sớm bỏ chị với em ra khỏi đầu rồi. “
” Nhưng lúc đó bọn em cũng không có tình cảm gì với ông ta, người dân trong thôn giúp đỡ lo đám tang cho bà. Khi đó, chị em mới mười bảy tuổi, bọn em đã làm ra chuyện sai lầm nhất, chị em nói rằng chị có thể đi làm thuê ở nơi khác với những người cùng thôn để giúp em ăn học.
Nhưng người dân trong làng không nhìn nỗi, họ tìm Lâm Đại Phúc nói rằng nếu ông ta không nuôi chúng em đến năm mười tám tuổi, họ sẽ kiện ông ta vì tội bỏ rơi con mình. “
“Sau đó em và chị bị đưa về Vân Thành?” “
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày,” Uống từ từ, rượu này tác dụng chậm. “
“ôi”
Lâm Quán Quán đặt chiếc cốc lại trên bàn cà phê, thở dài một hơi nói: “Mấy năm đó, có chị gái chống lưng, em thật sự sống hạnh phúc máy năm, cho đến năm mười sáu tuỏi, em gặp người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời! “
Động tác rót rượu của Tiêu Lăng Dạ đột nhiên đông cứng!
Theo như lần đầu Tiêu Diễn điều tra.
Người đàn ông mà Lâm Quán Quán gặp khi cô mười sáu tuôi … Đó là Tiêu Dục.
Người đàn ông quan trọng nhát …
Tiêu Lăng Dạ cầm chiếc cốc với vẻ mặt ảm đạm, gần như: sắp bóp nát nó!
“Khi đó, em vẫn còn học cấp 3, còn anh ấy đã học đại học rồi. Chúng em gặp nhau khi anh ấy trở lại trường để phát biểu. Khi đó, anh ấy thực sự được xem là hoàng tử quyến rũ của các cô gái trong trường, ôn hòa nho nhã, phóng khoáng phong độ. Nếu đặt ở cổ đại, chính là một công tử hào hoa, cái câu gì mà, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, chính là một tồn tại hoàn mỹ như vậy!
Tiêu Lăng Dạ sắc mặt càng ngày càng xấu.
Áp suất không khí trong phòng ngày càng thấp.
Lâm Quán Quán đang bận đắm chìm trong ký ức, hoàn toàn không để ý đến, cô uống thêm một ly rượu đỏ để làm ẩm cổ họng, cô nhấp miệng, nói tiếp: “Anh không biết đâu, năm mười sáu tuổi nhìn em rất xấu! Khi đó em không có tiền, không có tiền để mua quần áo mới và cũng không có tiền để trang điểm. Hầu như đồ của em đều là những bộ quần áo mà Lâm Vi không cần. Hầu hết thời gian vẫn là mặc đồng phục học sinh. Nhìn chung thật xấu xí … Vì vậy, khi Tiêu Dục theo đuổi em, em đã rất choáng váng, cảm giác như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đâu. “
Tiêu Lăng Dạ siết chặt ly rượu, sắc mặt như được bao phủ bởi một lớp băng ngàn năm.
“Hồi đó em có cảm tình với anh ấy, khi anh ấy hỏi em có muốn làm bạn gái anh ấy không, em còn nghi ngờ tai của mình có vấn đề, âm thầm vui vẻ máy ngày liền, vui vẻ đến mức máy đêm liền không ngon máy đêm, khi đó em mới mười sáu tuổi học vượt máy lớp, năm thứ ba trung học thì đăng ký nguyện vọng tuyển sinh đại học, lúc đó em bắt đầu thích diễn xuất, em muốn thi vào trường diễn xuất nhưng vì anh ấy mà em kiên quyết từ bỏ trường điện ảnh.
Em đã nộp đơn vào trường Đại học số 1 Vân Thành, sau đó em đã được nhận vào như mong muốn, em đã học cùng trường với anh ấy. “
Tiêu Lăng Dạ,” Em thực sự yêu anh ta. “
” Haha, đúng vậy đúng vậy, khi ấy em đã nghĩ anh ấy là người đàn ông quan trọng nhát trong cuộc đời. ”.
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng vô cùng.
Anh cảm thấy bản thân hoàn toàn là tự đi tìm ngược, tại sao phải nghe cô nói chuyện về hạt vừng già nua thối nát này!
Anh ngắt lời cô, hỏi câu hỏi mà anh muốn hỏi nhất.
“Vậy, bây giờ em còn thích anh ta, muốn quay lại với anh ta sao?I”