Phía sau.
Lâm Vi hận đến mức cả người run run.
Trước kia cô còn nỏi tiếng cũng có phóng viên tới phỏng vấn nhóm hàng xóm.
Khi đó bọn họ đem cô khen đến tận trời nhưng hiện tại tường đảo mọi người đẩy!
Cô bên này vừa mới nghèo túng, gió chiều nào theo chiều ấy,nhóm ngu xuẩn liền bắt đầu bỏ đá xuống giếng!
Lâm Vi siết chặt nắm tay.
Cô liếc mắt một cái đảo qua mọi người. Những người này, tât cả đêu nhớ kỹ!
Về sau chờ cô đông sơn tái khởi, cô nhất định sẽ hung hăng giáo huấn bọn họ làm người như thề nào!
Đến lầu sáu.
Lâm Vi lấy chìa khóa ra nhìn xung quanh, không có phát hiện phóng viên, cô nhanh chóng móc ra chìa khóa mở cửa ra, chui vào nhà.
Cô vọt vào phòng ngủ chính của mẹ, dựa theo thói quen cất đồ của mẹ, ở phía dưới nệm giường tìm ra giấy chứng nhận bắt động sản.
Mở ra nhìn thoáng qua.
Trong giấy chứng nhận bát động sản, chủ hộ quả nhiên là tên cô.
Lâm Vi vui mừng!
Thật tốt quá!
Có thứ này kế tiếp cô sinh hoạt liền không cần lo lắng.
Cô ta thiếu tiền!
Dút khoát lục lọi trong nhà một hồi, vậy mà cũng không có tìm được cái gì đáng giá.
Không chỉ như thế.
Những túi xách, quần áo hàng hiệu trước kia cô ta mua cho mẹ cũng đều không tháy tung tích.
Tìm nửa ngày, Lâm Vi cũng chỉ ở tủ quần áo Tôn Hà Anh tìm được máy trăm đồng tiền!
Cô cắn răng.
Đem máy đồng tiền mặt này nhét vào túi.
Ngay cả mấy cái tiền xu cũng không có buông tha.
Không đương gia không biết củi gạo quý.
Trước kia dù có một trăm vạn rơi trên mặt đất, cô tự giữ thân phận đều không thể xoay người lại nhặt.
Nhưng hiện tại!
Lâm Vi cắn răng!
Cô trùm khăn quàng cỏ, cúi đầu, theo cầu thang bộ đi nhanh đi xuống dưới.
Cô đậu xe ở bên ngoài tiểu khu cho nên phải tự mình đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra liền đột nhiên nghe được có người gào to một tiếng.
“Lâm ViI Là Lâm ViI”
Bị phóng viên phát hiện?
Lâm Vi một lòng kinh hoàng không ngừng, cô không dám quay đầu lại, bụm mặt đi chạy ra bên ngoài!
Phía sau.
Tiếng bước chân dồn dập.
“Mẹ nó! Còn dám chạy, mau chạy nhanh bắt lấy cô ta!”
Bắt?
Phóng viên có kiêu ngạo cũng không dám bắt người!
Cô theo bản năng quay đầu, liền nhìn đến ba năm cái người vạm vỡ sắc mặt dữ tợn, chạy về hướng cô ta.
Lâm Vi tức khắc bị dọa hoa dung thất sắc!
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vi chính là chạy.
Cô cũng đích xác làm như vậy.
Cô kinh hoảng hướng đến bên ngoài tiểu khu mà chạy nhưng một cái phụ nữ thân thể mảnh mai sao có thể chạy.
trốn máy cái người vạm vỡ.
“Ngăn cô ta lại!”
Không đến một phút, Lâm Vi đã bị năm người đàn ông bao vây.
Cô chạy thở hổn hẻn, đỡ đầu gối, cong eo thở dốc kịch liệt.
“Xú đàn bà, còn dám chạy!”
Một nguời đàn ông khóe mắt có sẹo liền đẩy côta một phen: “ngươi không phải năng lực sao, còn chạy al”
Lâm Vi thiếu chút nữa bị đẩy ngã trên mặt đất.
Cô lấy khăn quàng cổ che lại, ánh mắt né tránh: “Các người là ai, có phải tìm làm người rồi không?”
“Tôi chính là tìm cô, mẹ nó, đừng nói là cô dùng khăn quàng cổ che lại mà cho dù cô có hóa thành tro, lão tử cũng nhận ra cô!”
Lâm Vi nuốt nước miếng một cái.