Cơ Dã Hỏa cắn răng, căm giận đâm vào miếng bò bít tết, dùng sức khiến cái đĩa đều phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Lâm Quán Quán tức khắc nhìn về phía anh, lại thầy anh chọt lung tung một khối bò bít tết, hơn nữa một ngụm cũng không có ăn.
“Cơ Dã Hỏa, sao anh không ăn?”
Ăn?
Anh hiện tại có thể ăn mới là gặp quỷ.
Cơ Dã Hỏa nghiền răng: “Tôi không đói bụng!”
Không đói bụng còn mang cô tới địa phương quý như vậy ăn cơm, còn kêu nhiều đồ ăn như vậy?
Hẳn là có bệnh đi.
Cơ Dã Hỏa buộc phải cắn một miếng, đặc biệt là nhìn mặt Lâm Quán Quán vô tội, anh càng bực mình hận không thể ném tảng đá lớn trong ngực ra ngoài.
“Cô đừng quan tâm tôi, lo ăn đi!” Tâm tình Cơ Dã Hỏa thập phần khó chịu.
Bệnh tâm thần.
Mời cô ăn cơm, chính mình không ăn cái gì, còn lên mặt với cô.
Mẹ nó!
Nếu không phải Tâm Can ở chỗ này, cô có điều có ky, cô mới không đánh anh ta một trận.
Lãng phí!
Lâm Quán Quán đem một phần bò bít tết ăn sạch sẽ, vì phòng ngừa lãng phí, một bình rượu vang đỏ đều vào bụng cô.
Về phần một nửa kia.
Đa số đều bị Cơ Dã Hỏa uống.
Tiêu Lăng Dạ là vị vương trời sinh tẻ ngắt mà Tâm Can lại rượu đủ cơm no ngủ rồi, Cơ Dã Hỏa có chuyện muốn hỏi lại ngại với Tiêu Lăng Dạ ở bên cạnh, chỉ có thể giương cung mà không bắn, mà cố tình Lâm Quán Quán hoàn toàn không ý thức được cái gì vấn đề.
Vì thế.
Cơ Dã Hỏa dự đoán trước là ăn cơm trong hai tiếng thế mà chỉ dùng không đến một giờ liền ăn xong rồi.
Bởi vì Tâm Can kêu Lâm Quán Quán một câu “Mẹ”, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch thỏ lộ của Cơ Dã Hỏa.
Vì thế, thổ lộ tự nhiên cũng ngâm nước nóng.
Một giờ sau.
Lâm Quán Quán rượu đủ cơm no, cô thỏa mãn dựa vào phía sau sô pha: “Thật no.”
lúc này men say rượu vang đỏ cũng lên, hai má cô hồng hồng, ánh mắt mê ly.
“Chúng ta phải trở về thoil”
*Ngal”
Tâm Can nằm ở đầu gối Lâm Quán Quán ngủ rồi, trên người còn khoác áo khoác Lâm Quán Quán, nghe được thanh âm Tiêu Lăng Dạ, Lâm Quán Quán theo bản năng bế Tâm Can lên.
“Em đừng nhúc nhích để anh!”
“Ngal”
Đầu Lâm Quán Quán có chút hỗn độn, cô dại ra gãi gãi đầu: “Vậy anh ôm đi.”
Cô còn không có hoàn toàn biến mất ý thức, trong lòng cũng biết chính mình uống say, sợ đem Tâm Can quăng ngã.
Trên đùi nhẹ đi, Tiêu Lăng Dạ đã bế Tâm Can đang ngủ say lên.
“Đi thôi.”
“Ngal”
Lâm Quán Quán lung lay từ trên sô pha đứng lên, hai cái đùi có chút tê tê.
Tiêu Lăng Dạ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, anh nhíu mày xem cô: “Không có việc gì chứ?”
*Tiêu Lăng Dạ, sàn nhà như thế nào cứ xoay tròn vậy.”
Tiêu Lăng Dạ thở dài một tiếng: “Em dựa vào anh, chúng ta cùng nhau xuống lầu.”
“Ngai”
Vì thế, Tiêu Lăng Dạ một bên ôm Tâm Can, một bên đỡ Lâm Quán Quán, một hàng ba người dẫm lên thảm, vô cùng tự nhiên rời đi.
Phía sau.
Cơ Dã Hỏa: “…!”
Dựa!
Anh là không khí sao!
Cứ như vậy một câu đều không nói đã đi rồi?
Cơ Dã Hỏa sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua một nửa ngọn nến đã đốt, khẽ cắn môi, đứng lên chạy nhanh theo phía sau.
“Chú hai, từ từ chờ tôi với!”
Thang máy.
Lầu 16 có thang máy chuyên chở, cho nên từ đầu tới đuôi cũng chỉ có vài người bọn họ.
Thang máy đều là mùi rượu.
Lâm Quán Quán uống say, cũng đã quên cùng Tiêu Lăng Dạ bảo trì khoảng cách, dựa vào cánh tay anh, cả người có vẻ uễ oải Ïu xìu.
*Chú hai, để tôi đỡ cô ấy đi.”
Tay Cơ Dã Hỏa còn không có vươn tới liền thấy Tiêu Lăng Dạ nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn lại đây.
Mặt anh không biểu tình, ánh mắt thanh lãnh.
Tay Cơ Dã Hỏa bị đông lạnh rơi ở giữa không trung.