Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 288: Chương 288: Chương 287




Lâm Quán Quán ngắng đầu liền nhìn đến Tiêu Lăng Dạ một thân trang phục vận động, anh hẳn là vừa mới đi tập thể dục xong, cái trán có một tầng mồ hôi mỏng, tóc cũng có chút hỗn độn.

*“Dậy rồi sao?”

“Ân!” Lâm Quán Quán có chút xấu hỏ: “Khụ, cái kia… đêm qua.”

“Em uống say, nhà hàng cách đây khá gần nên anh đưa em về đây nghỉ ngơi.”

“ÀJ”

Lâm Quán Quán xoa xoa cái mũi, ngượng ngùng nói: “Làm phiền anh rồi.”

Ngữ khí thập phần khách khí.

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.

So với dạng lãnh đạm xa cách này của Lâm Quán Quán, anh vẫn là tương đối thích trạng thái say rượu đêm qua hơn.

Không khí có chút tẻ ngắt.

Tiêu Lăng Dạ bước vào phòng, anh kéo màn ra, ánh sáng bên ngoài lập tức chiều vào.

“Tâm Can đang đợi em ăn sáng.”

“À, Tiêu Lăng Dạ, tôi muốn nói nếu lần sau lại có loại tình huống này, anh có thể đem tôi tới trong phòng khách.”

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày “Em còn nghĩ có lần sau sao?”

Có thể làm như cô chưa nói gì được không.

Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.

Tiêu Lăng Dạ cũng không hùng hỗ doạ người: “Thay quần áo nhanh đi rồi chuẩn bị ăn sáng.”

“Tôi đang ở tìm quần áo ngày hôm qua của tôi “Giúp việc cầm đi giặt rồi.”

Vậy hôm qua cô mặc cái gì?

Tiêu Lăng Dạ trực tiếp mở tủ quần áo ra: “Bên trong có quần áo, chính em chọn một bộ đi, anh đi tắm rửa trước.”

Tủ quân áo là lân trước Tiêu Lăng Dạ vì muôn lây lòng Lâm Quán Quán, cố ý chuẩn bị quần áo cho cô.

Bắt quá lúc ấy là mùa hè, cho nên quần áo cũng đều là lầy váy làm chủ.

Mà hiện tại là mùa thu, cô kinh ngạc phát hiện trong tủ hiện tại đều là trang phục mùa thu.

Tắt cả đều là hàng nhãn hiệu xa xỉ.

Lâm Quán Quán: “…… z Cô tìm thấy một chiếc váy dệt kim đơn giản, một chiếc áo khoác đen trông không bắt mắt để mặc vào, vội vàng rời khỏi phòng thay đồ.

Lúc cô ra ngoài, Tiêu Lăng Dạ đã xuống lầu.

Lâm Quán Quán không dám chậm trễ, chạy nhanh chuẩn bị tốt xong cũng đi xuống lầu.

“Mẹ, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

Bàn ăn, hai mẹ con nói chào. buổi sáng với nhau, Lâm Quán Quán hỏi cái vấn đề thứ nhất chính là: “Tâm Can, thân thể con có thoải mái không?”

Tâm Can điên cuồng gật đầu: “Tâm Can cảm tháy chính mình rất khỏe, không có nơi nào không thoải mái.”

Vậy là tốt rồi!

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn cơm là bữa sáng kiểu Tây đơn giản.

Mỗi người trước mặt đặt máy cái đĩa đồ ăn, đĩa đồ ăn là hai cái trứng chiên, một cái chân giò hun khói sandwich cộng thêm một ly sữa tươi Ấm áp.

Lâm Quán Quán trước mặt còn có một cái chén đen xì, còn hai người kia thì không có.

“Đây là cái gì?”

Tâm Can uống sữa bò, nhanh nhảu nói: “Là ba ba kêu người chuẩn bị canh giải rượu cho mẹ đấy, ba ba nói mẹ đêm qua uống rất nhiều rượu, buổi sáng hôm nay khẳng định sẽ không thoải mái, cố ý bảo người làm. Mẹ mau uống đi.”

Lâm Quán Quán đích xác có chút đau đầu.

Cô nhấp một ngụm, khẩu vị hơi ngọt cũng dễ uống.

“Cảm ơn!”

“Không cần khách khí.” Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt gật đầu: “Bên Duệ Duệ anh đã hỏi qua, hét thảy bình thường.”

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.

Cô hiện tại không hy vọng khác, chỉ cần Duệ Duệ tốt là cô có thể an tâm.

Cô lại lần nữa nói lời cảm tạ: “Cảm ơn!”

“Việc nên làm thôi.”

Không khí giữa hai người chỉ còn đạm mạc xa cách.

Tâm Can cắn sandwich, đôi mắt nhanh như chớp chuyển động.

Ail Ba ba quá không đáng tin cậy!

Cứ tiếp thục như vậy, khi nào mẹ mới có thể trở thành người giám hộ của cô bé trên pháp luật.

Ngày hôm qua anh A Dận còn nghĩ cạy góc tường đấy.

Hừ!

Anh A Dận quá không biết xấu hỏ.

Dựa theo bối phận anh ta hẳn phải gọi mẹ là thím, thế nhưng còn tưởng đoạt mẹ của cô bé, thật quá đáng!

Không được không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.