Bên kia.
Chung cư làng đại học.
Lâm Vi thay quần áo, đứng ở gương trước mặt, vẽ một bút cuối cùng nơi đuôi lông mày.
Vẽ xong, cô nhìn trong gương bộ dáng ngăn nắp, khẽ cười cười nhưng đáy mắt lại một chút không cười ý.
Trong nhà bị trộm không còn gì.
Cô báo cảnh sát, bởi vì tổn thất quá lớn, cảnh sát phi thường coi trọng. Nhưng làng đại học đã tới gần vùng ngoại thành, theo dõi không chặt chẽ, muốn tìm tên ăn trộm, hiển nhiên không phải một việc dễ dàng.
Cảnh sát ghi lại khẩu cung rồi bảo cô trở về chờ tin tức.
Lâm Vi cười lạnh.
Chờ tin tức.
Chờ chờ mãi cũng không có tin tức.
Nghĩ vậy chút đồ vật tích góp tất cả đều không có, cô liền đau lòng rỉ máu.
Không có tiền!
Không công tác!
Đồ vật quý trọng tất cả đều bị trộm!
Gia sản cô sở hữu cũng chỉ dư lại căn hộ ba mẹ cho cùng với hai chiêc xe đứng tên cô.
Vì sinh hoạt, cô đã treo biển bán nhà, xe cũng đã bán đi một chiếc.
Nhưng bởi vì cô bán gấp, giá cả bị áp rất thấp.
Nếu là bình thường, cô khẳng định không bán nhưng hiện tại cô thiếu tiền.
Lại soi gương, nhận thấy lớp trang điểm không có gì không ổn, Lâm Vi mới ra cửa.
Hôm nay…
Cô hẹn rất nhiều phóng viên, cử hành một cuộc họp báo cuối cùng.
40 phút sau.
Lâm Vi lái xe đến cuộc họp báo.
Lúc trước, cô đối với phóng viên tránh còn không kịp, hiện tại lại chủ động mời nhiều phóng viên như vậy.
Lâm Vi lại lần nữa cười lạnh.
Vừa mới đến hiện trường, Lâm Vi đã bị các phóng viên vây quanh.
“Lâm Vi, lúc này cô tiến hành cuộc họp báo là tưởng tẩy trắng chính mình sao?”
“Cô có biết đoàn phim “Uyển Phi Truyện” đã tuyên bố đổi vai nữ chính của cô, người sắm vai Uyễển Phi cũng đổi thành Chu Tư Tư không, đối với chuyện đổi vai cô có gì muốn nói không?”
“Lâm Vi, hôm nay cô tới sám hối sao?”
“Lâm Ví…”
Bên tai nổ vang từng trận.
Bởi vì không có tiền, Lâm Vi cũng không có thuê vệ sĩ.
Chỉ kêu người làm một cái sân khấu đơn giản, sau đó ở trên sân khấu bỏ một cái bàn, trên bàn để đầy các microphone truyền thông.
Lâm Vi bị phóng viên xô đầy đi lên sân kháu.
“Mọi người bình tĩnh, xin nghe tôi nói.”
Microphone hợp với âm hưởng, cô mở miệng, thanh âm liền truyền vào trong tai mọi người, các phóng viên không còn kêu loạn nữa.
Thấy thề.
Lâm Vi nhấp miệng, đột nhiên thả ra một cái bom tần.
“Hôm nay, triệu tập các phóng viên tới đây là chính thức muốn tuyên bồ với mọi người một chuyện. Tôi, Lâm Vi, từ hôm nay trở đi, chính thức rời khỏi giới giải trí!”
Oanhl Như là một cái bom nỗ dưới nước, các phóng viên bị tạc trợn mắt há hốc mồm, nhao nhao yên tĩnh trở lại.
Bầu không khí an tĩnh cũng chỉ kéo dài vài giây đồng hồ.
Ngay sau đó.
Hiện trường bộc phát ra một trận tiếng hô nhiệt liệt, toàn bộ hiện trường đều sôi trào lên.
Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi.
“Lâm Vi, cô là cảm thấy chính mình làm chuyện quá ác liệt, không mặt mũi nào tiếp tục ở giới giải trí sao?”
*Cô đã nhận thức sai lầm của chính mình sao?”
“Lâm Vi, cô bị công ty phong sát, lại bị đoàn phim “Uyển Phi Truyện” đổi vai, cô không thẻ lăn lộn ở giới giải trí nữa cho nên mới quyết định rời khỏi đúng không.”
“Lâm Vĩ, xin cô giải thích một chút.”
“Lâm Vi.”
“Lâm Vi.”
“Mời mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói.”
Thanh âm sôi nỏi của các phóng viên nhỏ dần, mọi người đem cameras nhắm ngay Lâm Vi, ghi lại từng câu của Lâm Vi.
Hôm nay Lâm Vi xuất hiện với một phong cách khác biệt so với phong cách thường ngày trước đây.
Lúc trước.
Cô luôn là một thân bạch y hoặc là một thân váy trắng, mái tóc thẳng dài đen tuyền nhìn cực kỳ thanh thuần, thần thái mười phần nữ thần.