Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 298: Chương 298: Chương 297




Trong lúc Bà Trương băng bó, Tiêu Dục chịu đựng, hừ cũng chưa hừ một tiếng.

Nhưng mà, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.

Liễu Uyển Lê xem không đành lòng, quát khẽ nói: “Con bị ngốc sao, kêu con quỳ xuống con cũng không biết tìm cái chỗ nào sạch sẽ chút mà quỳ à?”

Một hai phải quỷ gối trên mảnh vỡ à!

“Mẹ lần này là do con làm sai, lúc trước con không nên không nghe lời mẹ, lại càng không nên trong thời điểm này khiến công ty bị ảnh hưởng xấu, là con sai, chỉ cần mẹ có thể nguôi giận, kêu con làm như thế nào cũng được.”

Liễu Uyễển Lê tức giận đã sớm tiêu hơn phân nửa, lại nghe Tiêu Dục nói như vậy, tức khắc không có bực bội nữa.

Bà thở dài, sắc mặt có chút lụi bại.

“Mẹ lần này công ty có phải rất nghiêm trọng hay không?”

“Đâu chỉ là nghiêm trọng quả thực là khủng hoảng!”

“Mẹ.”

“Nhóm nữ minh tinh hạng nhất gần như đều chuyển tay nhau video kia, sự tình nháo rât lớn, thậm chí kinh động phía trên, tất cả các tờ báo có thẳm quyền lớn trong nước đều đưa tin về vụ việc này, nó cũng nằm trong bản tin quốc gia.”

“Vận dụng quan hệ xã hội thì sao?”

Liễu Uyển Lê nhấp môi: “Chuyện này đã không thể dựa vào quan hệ để xử lý nữa! Trong lúc này Lâm Vi lại có tình gây thêm chuyện, vốn dĩ chuyện này đã nhiệt độ không giảm, lại thêm Lâm Vi quả thực càng loạn càng loạn! Một khi xử lý không tốt, công ty chỉ sợ…”

Bà không có nói tiếp.

Tiêu Dục lại nghe đã hiểu. . truyện tiên hiệp hay

Nếu xử lý không tốt công ty rất có khả năng phá sản.

Anh siết chặt nắm đắm, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Lâm ViI Cái con tiểu tiện nhân này, sau lưng đâm anh một đao.

Không cho anh sống tốt phải không.

Vậy anh cũng tuyệt đối không cho cô ta sống yên!

“Mẹ chúng ta đây kề tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

Làm sao bây giờ!

Bà cũng rất muồn biết!

Liễu Uyễển Lê trầm mặc không nói.

Ngay lúc hai mẹ con không nói gì, ở cửa có người hầu tiến vào: “Phu nhân phu nhân, nhị thiếu gia đã trở lại.”

Liễu Uyễển Lê đáp: “Mau kêu nó vào đây.”

Cơ Dã Hỏa một thân áo thun đầu lâu phối hợp một chiếc áo khoác cao bồi, phía dưới mặc một cái quần màu đen Harem, anh cà lo phất phơ bước vào, một đầu tóc màu xanh lục vào phòng.

Cả người anh đầy mùi rượu, sắc mặt lụi bại, cả người đều lộ ra vài phần uễ oải.

Nhìn anh như vậy, Liễu Uyển Lê hoảng sợ.

Cơ Dã Hỏa trước nay đều là sinh cơ bừng bừng, mặc kệ phát sinh sự tình gì, anh đều yên vui, rất ít khi không vui càng đừng nói lộ ra loại thần sắc này.

Liễu Uyễn Lê có chút lo lắng, bước đi lại đây: “Sao con lại thế này, có phải phát sinh sự tình gì không?”

Cơ Dã Hỏa bực bội bứt tóc: “Không có việc gì!”

Thất tình sao!

Ai mà chưa từng thất tình.

Anh chính là so người khác thảm một chút, tình yêu còn không có bắt đầu đã kết thúc mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cơ Dã Hỏa càng nản lòng.

Anh tùy ý đứng, tung hứng chìa khóa xe trong tay: “Kêu con trở về làm cái gì, công việc con rất bận, ngày mai còn muốn quay quảng cáo, nếu không có việc gì, con liền đi trước.”

Liễu Uyễển Lê giận dữ: “Tiêu Dận! Con có biết hiện tại công ty tình huống như thế nào không? Ba con mới từ nước ngoài trị liệu trở về, về đến nhà cũng chưa được nghỉ ngơi, liền đi thu dọn một đống cục diện rối rắm này. Còn con còn có tâm tình đi uống rượu, còn có tinh lực đi chụp quảng cáo? Con chụp một cái quảng cáo mới bao nhiêu tiền, con có biết hiện tại công ty mỗi ngày đều bị bốc hơi bao nhiêu tiền hay không?”

Cơ Dã Hỏa buông tay: “Cái này có liên quan tới con sao?”

“Con!”

Cơ Dã Hỏa thở dài: “Mẹ! Tuy rằng con không hiểu kinh doanh nhưng con cũng biết, nếu xảy ra chuyện liền phải nghĩ cách đi giải quyết! Mẹ hiện tại phải cho công chúng một giải thích hợp lý hoặc là tìm được đương sự, thương lượng bồi thường, hơn nữa nghĩ cách cùng đương sự giải hòa.”

“Những việc này ba con đã đi giao thiệp rôi.”

Cơ Dã Hỏa nhún vai: “Vậy mẹ tìm con về làm gì? Chẳng lẽ con trở về một chuyến ngày mai cổ phiếu công ty liền sẽ không rớt sao? Hoặc là tổn thát liền sẽ bớt đi một ít à?”

Liễu Uyễn Lê bị anh ta là cho tức giận đến đau ngực.

*A Dận, cậu bớt cãi đi.” Tiêu Dục mở miệng.

Cơ Dã Hỏa xem cũng chưa xem Tiêu Dục một cái.

Anh cảm thầy đau mắt. Mẹ nó!

Tiêu Dục tra như vậy, tiểu Quán Quán đã cùng anh yêu đương ba năm.

Vậy so ra anh quả thực thảm còn hơn cả thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.