Đã buổi tối 9 giờ rưỡi.
“Đoàn phim còn chưa có kết thúc công việc sao?”
“Chắc là sắp.” Tiêu Diễn ngồi cạnh Tiêu Lăng Dạ: “Anh anh anh trai, anh còn không có nói cho em nguyên nhân đâu!”
Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt quét mắt một cái.
“Bọn họ tìm không thấy phương pháp giải quyết, lại đã biết đầu sỏ gây tội, em nói bọn họ sẽ làm như thế nào?”
Tiêu Diễn sửng sốt.
Cứu không được công ty, lại tìm được rồi người khởi Xướng.
Mẹ nó!
Tiêu Kính Niên cùng Liễu Uyển Lê coi trọng công ty nhất, biết nguyên nhân ở trên người Tiêu Dục, tuyệt đối có thể lột một lớp da của anh ta.
Tiêu Diễn run lập cập.
Anh yên lặng thay Tiêu Dục mặc niệm ba phút.
Hung hăng giáo huấn Tiêu Dục một trận lại không cần chính mình động thủ.
Chiêu này quả thực khiến người ta phát rồ nha!
Bắt quá thật sự rất sảng khoái!
Ha ha ha hai Ai biểu Tiêu Dục kia hỗn cầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi củal Muốn bao nuôi khiến thanh danh tiểu Quán Quán bị hao tổn!
Mẹ nó!
Dám bao nuôi chính thím hai của mình.
Không hung hăng giáo huấn một trận, anh ta cũng không biết “chú hai” này hai chữ viết như thế nào!
Làng chung cư đại học.
“Thịch thịch thịch! Thịch thịch thịch!!”
Tiếng đập cửa dồn dập biểu hiện người gõ cửa đang phẫn nộ, Lâm Vi tắm rửa xong vừa mới thay áo ngủ liền nghe được thanh âm.
Cô ta hoảng sợ.
Một người ở nơi này, làm sao có người gõ cửa được?
Nhớ tới lần trước đồ vật trong nhà bị cướp sạch không còn, Lâm Vi nhìn nhìn khắp nơi, chạy nhanh đi phòng bếp tìm dao phay, sau đó đi nhanh vọt tới phòng khách đứng một chỗ.
“Thịch thịch thịch.”
Tiếng đập cửa không ngừng.
Lâm Vi dán ở trên vách tường, lặng lẽ đem cửa gỗ mở ra một cái khe hở nho nhỏ.
Hàng hiên trung ánh đèn sáng tỏ.
Cô ta rõ ràng thấy được bên ngoài người tới.
“Đang.”
Dao phay theo tiếng mà rơi.
Từ lúc cô ta xảy ra chuyện đến bây giờ, hôm nay là ngày cô ta vui vẻ nhát.
Anh A Dục tới tìm cô ta.
Khẳng định là sau khi tách ra, lại nghĩ tới cô ta tốt thế nào cho nên trở về muốn quay lại.
Lâm Vi càng nghĩ càng vui vẻ.
Đúng vậy.
Bọn họ hơn tình cảm bốn năm, sớm đã thành thói quen làm bạn lẫn nhau, sao có thể nói tách ra liền tách ra đâu.
“Anh A Dục.”
“Không vội.” Tiêu Dục một phen giữ chặt cổ tay của cô.
Phanh phanh phanh.
Lâm Vi trái tim thình thịch loạn nhảy, cô ta vừa mới tắm xong, trên người tản ra hương sữa tắm thanh dịu. Cô mặc một váy ngủ màu đen, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, tóc hỗn độn rối tung trên vai, có loại dụ hoặc muốn nói lại thôi.
Lâm Vi đối với dáng người chính mình cực kì tin tưởng.
Cô ta cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh A Dục, đã trễ thế này, anh tới tìm em là có chuyện gì sao?”
Tiêu Dục mặt không biểu tình nhìn cô ta.
Một giây!
Hai giây!
Năm giây qua đi.
Lâm Vi nửa ngày không được đáp lại, kinh ngạc ngắng đần liền nhìn thấy Tiêu Dục híp mắt nhìn cô ta, ánh mắt so với thu đêm còn muốn lạnh hơn, mang theo hàn khí lạnh đến xương tủy, trong ánh mắt có một tia như có như không trào phúng.