Bỏ đi!
Cô đem thẻ đen một lần nữa nhét vào túi xách.
Cùng lắm thì về sau không xài là được.
Lâm Quán Quán đơn giản rửa mặt, rồi nằm ở trên giường ngủ.
Ngày tiếp theo.
Đúng 6 giờ ruỡi tỉnh lại.
Vừa mở mắt, liền nhìn đến mép giường có bóng người đong đưa.
Lâm Quán Quán hoảng sợ, nhìn kỹ phát hiện rõ ràng là Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ không biết là tỉnh lại khi nào, bên chân còn có hành lý màu ngân bạch, đang đem máy cái đồ hôm qua cô chuẩn bị xong bỏ vào. Sau khi bỏ vào xong, anh lại bỏ thêm máy cái quần áo mới.
Có áo khoác lông, áo len dày, quần bút chì thậm chí còn có mấy bộ nội y mới tỉnh.
Nhét đầy một hành ký.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Thức dậy rồi sao?”
Tiêu Lăng Dạ đem đồ cuối cùng bỏ vào vali: “Anh bỏ vào thêm mấy cái quần áo.”
*Cảm ơn!”
Trong lòng Lâm Quán Quán ấm áp, nói không cảm động là giả.
Anh một tổng giám đốc tập đoàn quốc tế, thế nhưng còn có thể cần thận như vậy.
Lâm Quán Quán nháp môi, không nói chuyện.
“Mau rời giường, đợi chút nữ anh đưa em đi đoàn phim.”
“AIP
Chương 290: Theo đuổi em một lần nữa Trên đường.
Tiêu Lăng Dạ lái xe, Lâm Quán Quán ngồi ở ghế phụ, hai người cũng không nói lời nào, không khí trong xe thanh lãnh.
Vì tránh xấu hổ, Lâm Quán Quán mở nhạc, âm nhạc ở trong xe chậm rãi vang lên, không khí lập tức nhẹ nhàng đi một Ít.
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau thật sự quá áp lực.
Mẹ nó.
Tinh thần cô mỗi một giây đều là trạng thái căng chặt.
Phía trước.
60 giây đèn đỏ.
Tiêu Lăng Dạ dẫm phanh lại, chuyển mắt nhìn sang, trong lòng Lâm Quán Quán lập tức “Lộp bộp” một chút.
“Chúng ta tâm sự đi.”
Tâm sự?
Tâm sự cái gì?
“Em định cứ như vậy với anh sao?”
Lâm Quán Quán cúi đầu không nói.
Trong lòng yên lặng gào thét nếu không thì sao?
*Trước khi Duệ Duệ xảy ra chuyện, em đáp ứng anh bảy.
ngày hồi đáp cho anh. Lúc trước, bởi vì Duệ Duệ phẫu thuật nên thân phận bọn nhỏ cũng lộ ra ánh sáng, chúng ta đều rất bắt ngờ. Nhưng hiện tại, thời gian đều qua đi lâu như vậy, em có phải nên suy xét cho anh hồi đáp hay không?”
“Đáp, hồi đáp?”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nặng nè nhìn cô, nhíu mày: “Chẳng lẽ em không tính nói kết quả cho anh, chỉ muốn treo anh lơ lửng vậy thôi sao?”
Phóc!
Lâm Quán Quán thiếu chút nữa phun ra.
Treo anh?
Lâm Quán Quán căm tức nhìn anh: “Tiêu Lăng Dạ, cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói bậy, mẹ nó, tôi khi nào treo anh!”
“Không có sao?”
“Đương nhiên không có!”
Con ngươi Tiêu Lăng Dạ chọt lóe: “Vậy em tính khi nào trả lời anh?”
Lâm Quán Quán tức giận: “Anh muốn trả lời đúng không.
Hiện tại tôi sẽ nói cho anh biết!”
Cô vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Tiêu Lăng Dạ lại nhíu chặt mày.
“Hiện tại không được.”
*…” Lâm Quán Quán nghiền răng: “Vì cái gì?”
“Em hiện tại quá kích động, không đủ bình tĩnh.”
Đèn đỏ chuyền xanh.