Hai người tựa trán vào nhau.
Con ngươi anh hiện lên một tia ý cười, mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Nói chuyện…… Là như thế này sao?”
“Anh, anh anh anh lưu manhl”
Lâm Quán Quán bỗng nhiên đẩy ra anh, cô vừa thẹn vừa giận, một bên lau miệng, một bên tức muốn hộc máu mắng anh: “Tiêu Lăng Dạ, anh là đồ lưu manh, tôi tôi tôi…”
Tức chết cô!
Tức chết cô!
Ý cô nói chuyện chính là nói chuyện bình thường.
Mẹ nó!
Anh ấy lại dám hôn tôi.
Càng làm cho người ta tức giận chính là. Vừa rồi cô còn đắm chìm vào nụ hôn của anh, không có đầy anh ra!
Lâm Quán Quán xấu hồ buồn bực, gương mặt đỏ bừng.
Hận không thể cho bản thân cái tát.
Mẹ nó.
Không tiền đồ mà.
Nhưng vừa ngẳng đầu, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của anh, Lâm Quán Quán lại nhịn không được nghiến răng, mẹ nó, loại sắc đẹp này, cô có thể ngăn cản được mới kỳ quái.
Sắc đẹp hại người!
“Quán Quán.”
“Đừng nói chuyện với tôi, tôi hiện tại không muốn nói với anh.” Lâm Quán Quán bực bội đáp.
“Vậy em muốn nói với ai.”
“Liên quan mẹ gì với anh!”
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên tới gần cô, Lâm Quán Quán co lại, che miệng phòng bị nhìn anh: “Anh, anh muốn làm gì?”
Con ngươi Tiêu Lăng Dạ chợt lóe ý cười: “Em yên tâm, anh không định hôn em.”
Lâm Quán Quán bị chặn họng thiếu chút nữa hộc máu.
“Vậy anh muốn làm gì?”
Trên người ấm áp, cả người đều bị anh ôm lấy, Lâm Quán Quán vừa định giãy giụa liền nghe được anh hơi thở dài.
Thanh âm vang trên đỉnh đầu: “Đã lâu không có ôm em, chính là muốn ôm ôm em một chút.”
Lâm Quán Quán cảm giác chính mình bị trêu chọc.
Cô tức giận đến thiếu chút nữa bốc khói, nghiền răng nói: “Buông ral”
“Quán Quán,cho anh một cơ hội nữa, cho anh một lần nữa theo đuổi em!”
“Quán Quán? Quán Quán!”
“Ail”
Lí Mưu vẫy tay: “Còn suy nghĩ gì vậy mau tới diễn đi.”
“Vâng, tới liền.”
Lâm Quán Quán ảo não vỗ vỗ trán, không dám tiếp tục ngắn ngơ, chạy nhanh tới chỗ Lí Mưu.
Đều do Tiêu Lăng Dạ!
Rõ ràng biết cô muốn vào đoàn đóng phim, thế còn tới đảo loạn thần trí cô, làm hại cô chỉ cần nghỉ ngơi một lát là trong đầu đều là anh.
Gặp quỷ.
Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, đuổi Tiêu Lăng Dạ từ trong óc đi ra, toàn thân đầu nhập vào vai diễn.
Hôm nay cô tới đoàn phim, đã nhận thấy được không khí khẩn trương.
Cho nên bọn họ bên này quay phim tiến hành cực kỳ thuận lợi, trong những phân cảnh đó chỉ cần diễn viên quần chúng không có vấn đề, cơ bản đều chỉ cần quay một lần Diễn viên phối hợp ăn ý, đạo diễn cũng vui vẻ.
Một cái buổi sáng quay phim xong trực tiếp đem kịch bản dàn dựng tiêu diệt hơn phân nửa, Lí Mưu vui vẻ, bàn tay vung lên.
“Giữa trưa thêm coml”
*Ya ya ya, đạo diễn uy vũ!”