Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 350: Chương 350: Chương 348




“Cho anh ba giây đồng hồ suy xét.

Ba hai…”

“Tôi nói tôi nói!”

Đàn ông này rốt cuộc cũng là không dám khiêu chiến quyền uy Lãnh Quân Lâm, nghe vậy lập tức thốt ra: “Là Chu Tư Tư!”

Lãnh Quân Lâm nhìn thoáng qua Tiêu Lăng Dạ, lại thấy sắc mặt anh đột nhiên lạnh hẳn.

Anh nhíu mày: “Chu Tư Tư? “Đúng! Chính là Chu Tư Tư sai tôi đem thẻ phòng bỏ vào túi anh, tổng giám đốc…

Tôi cũng là không có cách nào khác, trong công ty ai mà không biết Chu Tư Tư là phu nhân tương lai của ông chủ, mệnh lệnh của cô ta tôi…

Tôi không dám không từ chối!”

Phu nhân tương lai …

Mấy chữ này vừa cất ra, mọi người tự khắc nhìn mặt nhau.

“Cô ta bàn giao cho anh như thế nào?” Người đàn ông hoảng loạn nói: “Chiều nay Chu Tư Tư tự mình gọi điện thoại cho tôi, nói có việc tìm tôi hỗ trợ, tôi nào dám cự tuyệt, liền nhanh chóng lái xe đi đoàn phim.

Sau đó Chu Tư Tư liền đem thẻ phòng giao cho tôi, sai tôi cần phải đem trộm thẻ phòng bỏ vào trong túi anh.

Tổng giám đốc, tôi thật sự là không còn cách nào…”

Lãnh Quân Lâm lạnh giọng hỏi: “Cô ta còn nói cái gì?”

“Cô, cô ta…”

“Nói!”

Người đàn ông không dám giấu giếm, nhanh miệng nói: “Chu Tư Tư còn nói, nói tổng giám đốc anh đối với Lâm Quán Quán có tình ý, chỉ cần tôi làm dựa theo cô ta nói, cho anh cái cảm giác ‘vui vẻ’, anh nhất định sẽ cảm kích tôi.

“Còn gì nữa!”

Người đàn ông nuốt nước miếng: “Không có, không có…”

“Phong cách làm việc của tôi hẳn là anh rõ nhất, anh không nói, tôi có thể đi tìm Chu Tư Tư, nếu tôi biết thêm một chuyện khác từ trong miệng cô ta, anh hẳn là biết được hậu quả.”

“Tôi, tôi…”

Người đàn ông do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi nói: “Chu Tư Tư còn nói với tôi, chỉ cần tôi giúp cô ta cái này, cô ta nhất định sẽ nhớ kỹ tôi, chờ về sau cô kết hôn cùng ông chủ, sẽ dìu dắt tôi làm Tổng thanh tra bộ phận PR.

Tổng giám đốc, tôi thật sự biết sai rồi…”

Lãnh Quân Lâm lạnh lùng chặn họng anh: “Bắt đầu từ ngày mai, anh không cần tới công ty đi làm!”

“Tổng giám đốc!”

Không chút do dự Lãnh Quân Lâm cắt đứt điện thoại.

Lãnh Quân Lâm nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.

Tiêu Lăng Dạ nheo lại mắt: “Phu nhân tương lai?” Đám người Tiêu Diễn cũng nghi hoặc nhìn qua, thấy thế, Lãnh Quân Lâm thở dài, đau đầu nói: “Là như thế này…

Năm năm trước không phải anh sai tôi cho Chu Tư Tư một ít tài nguyên sao? Chuyện này cũng không biết bị ai truyền ra ngoài.

Đoán chừng là bởi VI anh ngày thường không gần phụ nữ, lại cố ý chiếu cố Chu Tư Tư, cho nên liền truyền ra thành như vậy.”

Lãnh Quân Lâm buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Rất nhiều người trong công ty đều cho rằng Chu Tư Tư là phu nhân tương lai của anh, chúng ta làm công ty truyền thông, vốn dĩ trong công ty bát quái tương đối nhiều, cho nên tôi cũng không có ý muốn làm quá sáng tỏ.”

Mặt Tiêu Lăng Dạ trầm như nước.

Tiêu Diễn nghe xong trợn mắt há hốc mồm, anh vỗ đùi: “Sát! Này cũng quá khôi hài đi, mẹ nó, bởi vì anh trai tôi sai anh phân phát cho Chu Tư Tư kia một chút tài nguyên, người công ty liền cho rằng cô với anh tôi có quan hệ? Càng mắc cười chính là cái cô Chu Tư Tư, lại tin mình là phu nhân tương lai ông chủ lớn thật! Qúa đỉnh, thế giới này huyền ảo quá đi.”

Hứa Dịch với Tống Liên Thành cũng hoàn toàn không biết nói gì.

So với chuyện đó, Tiêu Lãng Dạ càng quan tâm một cái vấn đề khác, anh híp mắt nhìn Lãnh Quân Lâm: “Cậu đối Quán Quán có thiện cảm?” …”

Lãnh Quân Lâm im lặng, dựa theo tư duy logic bình thường phỏng đoán: “Hẳn là Quán Quán vừa vào nghề liền vai diễn tốt như vậy, cô Chu Tư Tư kia tưởng tôi nâng cô ta, liền cho rằng tôi thích Lâm Quán Quán.”

Lãnh Quân Lâm dù sao cũng là tổng giám đốc Hoa Hạ.

Hành động Chu Tư Tư này, cũng có ý muốn lấy lòng anh.

Tiêu Lăng Dạ tiếp nhận lời giải thích này.

Tiêu Diễn lại có vấn đề: “Không đúng, ai sẽ vì muốn lấy lòng chính ông chủ, lại làm chuyện phạm pháp, cô này cũng nguy hiểm quá đi.”

Mắt Tiêu Lăng Dạ nheo lại.

Kết hợp phản ứng Chu Tư Tư nhìn anh, anh cuối cùng cũng hiểu.

“Anh…”

Tiêu Lăng Dạ trầm mắt: “Quán Quán ở khách sạn kia, cô ta cũng ở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.