Cô xích qua một bên, Tiêu Lăng Dạ tắt đèn thuận thế nằm xuống.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung giường, cũng không có cảm xúc khó chịu nhiều.
“Ngủ đi.”
‘Ừm”
Tiêu Lăng Dạ tắt đèn nhỏ đâu giườngöi.
Trong phòng tức khắc tràn ngập bóng tối.
Lâm Quán Quán đã sớm mệt nhọc, chỉ là bụng nhỏ còn đau, cô căn bản không ngủ được, lúc này Tiêu Lăng Dạ nằm ở bên cạnh cô, cách gần đó, cô có thể nghe rõ ràng được tiếng tim đập trầm ổn của anh.
hình! Thình! Thịch!
Thanh âm kia như là bài hát ru ngủ, cô cứ nghe nghe, thế nhưng có chút buồn ngủ.
Lâm Quán Quán ngáp một cái, nhắm mắt lại chìm vào giác ngủ.
Ban đêm.
Đột nhiên gió thổi mạnh, đổ mưa to.
Mưa to liên tục suốt một đêm, mãi cho đến ngày hôm sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại, bởi vì trời mưa, nhiệt độ không khí xuống thấp.
Sáng sớm, Lâm Quán Quán còn chưa tỉnh ngủ liền nhận được điện thoại từ Lí Mưu.
Bởi vì phim “Uyển Phi Truyện” bọn họ quay đều cảnh thật, trời mưa có ảnh hưởng đối với cảnh phim, cho nên biên kịch phải sửa đổi một chút, quyết định quay cảnh trời mưa trước.
Rất khéo.
Biên kịch sửa đổi kịch bản như vậy, Lâm Quán Quán lại có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.
“Quán Quán, cô nghỉ ngơi thật tốt một ngày đi, ngày mai lại đến đoàn phim.”
*Được, cảm ơn đạo diễn.”
Cúp điện thoại.
Lâm Quán Quán vừa mừng vừa sợ.
Bụng cô còn chút ẩn ẩn đau, đầu gối cũng rất đau, cô đang lo nếu hôm nay đóng phim, sẽ ảnh hưởng tiến độ mọi người.
Trận mưa lớn này thật là đúng lúc.
Cuối giường.
Thấy mi mắt cô cong cong, con ngươi Tiêu Lăng Dạ có chút lập loè.
Tiêu Lăng Dạ đã rời giường, anh mặc một áo len màu xám, phối với một quần dài màu trung tính, trong tay cầm một quyển sách, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Thấy Lâm Quán Quán tỉnh lại, anh thả sách xuống: “Có muốn rời giường không?”
“Ưmm.”
Xoa xoa mặt, Lâm Quán Quán nhìn màn hình di động, mới 6 giờ hon, liên tục hai buổi tối không thể ngủ ngon giấc, cô hiện tại hận không thể dính chặt trên giường.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi bùm bùm.
“Trời vẫn còn mưa sao?”
Tiêu Lăng Dạ kéo rèm ra.
Thường thì khoảng thời gian này ngoài trời rất sáng, nhưng hiện tại, mây đen, mưa to ào ào, toàn bộ không bầu trời đều xám xịt.
Lâm Quán Quán xoay cổ nhìn thoáng qua, làm lộ bả vai ra ngoài, cô nhanh chóng rụt lại.
Lạnh quá.
Đột nhiên.
Tay chạm vào một túi nước ấm áp, cô nhanh chóng đem túi nước ấm vào trong người để ở trên bụng nhỏ.
Bên cửa sổ.
Tiêu Lăng Dạ cầm một bộ quần áo ngủ bằng nhung để trên đầu giường: “Mặc vào rồi đi đánh răng rửa mặt trước, anh đi xuống dưới lầu đem bữa sáng cho em, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
*Áo ngủ này…”
“Anh kêu người đưa tới.”
Hiện tại mới 6 giờ hơn.
Vậy là anh đã từ sớm, nhưng mà cô hoàn toàn không nghe được bắt kì tiếng động gì trong phòng.
Không biết là do cô ngủ say như chết, hay là… trong tiềm thức cô đặc biệt yên tâm với anh?
Nghĩ đến khả năng này, gò má cô đỏ hồng.