Nhưng không nghĩ rằng tuy cô ta mới 23 tuổi, nhưng đã nhìn ra được ý thù địch của cô, hơn nữa trong quá trình đóng phim còn công kích trả thù lại.
*Chị Tư Tư, chúng ta vẫn nên nhanh qua đoàn phim đi, bộ “Uyễn phi truyện” này chúng ta rất vất vả mới tranh được vai nữ chính, bộ này nhiệt độ đón nhận rát cao, chị phải có gắng phát huy thật tốt, chờ đến lúc phát sóng, chắc canh chị sẽ lại lần chạm tới đỉnh cao sự nghiệp.”
Tìm không tháy Tiêu Lăng Dạ.
Cô cũng chỉ có thể rời đi.
Không cam lòng Chu Tư Tư xoay người, một lần nữa đeo kính râm lên, cùng Tiểu Nhã cùng nhau bước đi ra cửa chính khách sạn.
Cửa khách sạn.
Tài xế đã mở sẵn cửa xe chờ đợi tại cửa xe.
Ngay khi Chu Tư Tư chuẩn bị đi vào cửa xoay thì bước chân cô bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu Nhã hoảng sợ, thiếu chút nữa đụng người cô.
“Chị Tư Tư, chị làm sao vậy?”
“Tiểu Nhã…” Sắc mặt Chu Tư Tư nghiêm trọng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Em nói…Lâm Quán Quán ở lầu 22, nhưng mà Tiêu Lăng Dạ sao lại trùng hợp cũng ở tại lầu 221”
“Ách…Chắc là trùng hợp?”
Trùng hợp?
Cô không cảm tháy là trùng hợp đâu.
Ngày hôm qua Ông chủ đến thăm đoàn cũng đợi Lâm Quán Quán quay hình suốt một ngày ròng rã.
Đây cũng là trùng hợp?
“Tiểu Nhã, em có để ý không, vừa rồi ông chủ dùng bữa sáng, là đóng gói mang đi. Nếu anh ở một mình, ở dưới lầu ăn là được, tại sao phải phiền toái đóng gói mang lên lầu như vậy?”
Đột nhiên Chu Tư Tư đưa ra một suy luận rất hợp lý.
“Em nói xem có phải Tiêu Lăng Dạ coi trọng Lâm Quán Quán?”
Nửa ngày Tiểu Nhã không lên tiếng.
Sau một lúc lâu.
Cô mới do dự mà nói: “Cái này không có khả năng đâu, chị Tư Tư, có lẽ do chị suy nghĩ nhiều quá rồi? Ông chủ nổi danh như vậy, chắc là sợ dùng bữa sáng dưới lầu lo lắng bị người khác nhận ra, cho nên mới đóng gói.”
Cô nói tiếp: “Về phần coi trọng Lâm Quán Quán, cái này càng không thể. Vóc dáng Lâm Quán Quán cũng xinh đẹp, nhưng ông chủ trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn cái gì mà chưa thấy qua, sao có thể nông cạn như vậy!”
Cũng đúng!
Chu Tư Tư chọt thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến vào cửa xoay, nhanh chân lên xe riêng.
Cùng lúc đó.
Người “Nông cạn” Tiêu Lăng Dạ đem hộp cơm sáng bày ra để trên bàn trà.
“Mau tới ăn cơm.”
“Tới liền.”
Thay áo ngủ san hô nhung, toàn thân Lâm Quán Quán đều ấm áp, cô ngồi bên cạnh Tiêu Lăng Dạ cùng ngồi vào.
bàn trà ăn cơm sáng.
Trạng thái tinh thần Lâm Quán Quán không tốt lắm, ăn uống cũng không ngon miệng, chỉ dùng một chén cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc ấm áp.
“Uống cái này đi.”
Tiêu Lăng Dạ mở hộp giữ ấm lúc nãy, bên trong là một phần nước đường đỏ pha gừng.
Lâm Quán Quán ghét bỏ: “Còn phải uống à?”
Tiêu Lăng Dạ trầm mặc đem hộp giữ ám đẩy đến trước mặt cô.
Lâm Quán Quán cắn răng, bóp mũi đem một chén nước canh uống hết không còn một giọt.